Chương 7: Trò chơi của ác ma bắt đầu
"Henry Williams, con có đồng ý lấy cô dâu của mình làm vợ cho dù có đói rét, nghèo khổ, bệnh tật,....hay không?"
"Con đồng ý."
"Regina Vermillions, con có đồng ý lấy chú rể của mình làm chồng cho dù có ốm đau, bệnh tật, nghèo khổ,....hay không?"
"Con đồng ý."
"Ta tuyên bố hai con từ nay là vợ chồng." Cha sứ sau khi chứng giám cho lễ kết hôn, cuối cùng cũng buông lời tuyên bố cho cặp đôi trẻ.
Regina mỉm cười ngọt ngào. Henry thì vẫn giữ nguyên biểu cảm phớt lờ, lạnh lùng, không quan tâm.
Cha sứ vẫn còn lời chưa nói, câu nói ấy khiến cho Regina đỏ mặt. "Hai con có thể hôn nhau."
Vào lúc Regina lúng túng không biết phải làm sao thì Henry một tay ôm lấy eo cô, một tay nâng cằm cô lên, đặt lên đôi môi phấn hồng kia một nụ hôn.
Tất cả mọi người cùng vỗ tay chúc mừng.
Sau khi hôn lễ kết thúc vào buổi sáng tại công viên thì buổi tối sẽ là bữa tiệc chúc phúc cho Henry và Regina.
Đại sảnh của cung điện được trang trí lộng lẫy. Regina trong bộ váy đơn giản, màu hồng, nhẹ nhàng đi tới bên chú rể của mình. Henry mặc tây trang trắng, nhìn hướng Regina đang đi tới. Thấy cô cười tươi, hắn chỉ càng thêm chán ghét.
"Henry, chúng ta mau đi chiêu đãi khách mời thôi." Regina ngọt ngào gọi tên Henry, tiến lại gần và khoát tay hắn. Henry cũng không nói gì, đi vào đại sảnh đông đúc nhận lời chúc mừng của mọi người.
Đêm đã buông xuống, Regina sau khi tắm xong và tẩy bỏ lớp trang điểm kia thì ngồi thấp thỏm ở trên giường đợi trượng phu của nàng tiếp khách vẫn chưa về. Cô mặc một chiếc váy trắng hai dây liền thân, làm bằng vải satanh mỏng. Mái tóc vàng buông xoã đã được sấy khô.
Đêm nay là đêm động phòng, căn phòng rộng lớn tại biệt thự riêng của Henry. Trong l*иg ngực, trái tim nàng nhảy lên nhảy xuống không yên. Nghĩ tới cảnh sau đó, khuôn mặt không tránh khỏi ngượng ngùng mà phủ một lớp đỏ hồng.
"Cạch" bỗng cửa phòng mở ra, Henry nồng nặc mùi rượu tiến vào. Cẩm chiếc áo khoát vắt lên ghế, nới lỏng cà vạt ra, hắn nhìn Regina đang tròn mắt nhìn mình, còn có thể thấy được khuôn mặt đỏ lựng của nàng.
Thấy Henry cứ nhìn mình, Regina đứng lên giúp hắn tháo bỏ cà vạt. "Em....em giúp anh pha nước tắm." Nàng không biết nên làm gì nên dùng cách này để xoá tan không khí lúc này. Nhưng chưa kịp bước đi, nàng đã bị Henry đẩy xuống giường, ẩn phía dưới thân mình cao lớn của hắn.
"Hen...Henry..." Regina mặt đỏ như trái cà chua chín, chỉ sợ không chịu được liền phát nổ vì ngượng.
"Không phải bây giờ là thời điểm động phòng của chúng ta sao? Cô tốt nhất nên chuẩn bị cho tốt. Từ giờ cô là người của tôi, mọi chuyện của cô đều do tôi quyết định. Khi không được tôi cho phép mà vẫn làm thì tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô." Henry với tay cầm điều khiển làm cho căn phòng tối đi. Ném điều khiển xuống đất, tay anh bắt đầu từng đường nét đi trên cơ thể nàng.
"Vâng. Mọi chuyện em đều nghe anh. Sẽ không làm trái ý anh." Regina có chút sợ hãi nhưng cô lại nghĩ đó là vì hắn yêu cô cho nên nói vậy.
"Phải rồi, cô đạt được mong muốn thì sẽ không còn gì trở ngại. Nhưng cô đã lầm tưởng rồi, tôi sẽ cho cô thấy thế nào là địa ngục." Hơi nóng cùng lời nói phả lên mặt cô, anh gặm nhấm tai cô rồi xuống dưới xương quai xanh, hai tay lần mò cởi bỏ quần áo của hai người.
"Anh nói gì vậy?"
"Không phải sao? Điều cô muốn là có được tôi cho nên đã gặp mặt người con gái của tôi, dùng lời nói, địa vị và tiền tài của cô để sỉ nhục, nhạp báng và đuổi cô ấy đi. Tôi nói không phải sao? Hôm ấy tôi đã thấy rất rõ Emi chạy đi, theo sau là cô đi ra khỏi nhà hàng đó." Henry rống giận, cắn vài cái lên cổ nàng.
"Aa..... Anh nói gì vậy? Em đâu có làm gì cô ấy?" Regina vặn vẹo muốn đẩy Henry ra.
"Cô còn nói không có làm gì tổn thương cô ấy?" Anh lột bỏ bức màn ngăn cản cuối cùng rồi đưa một ngón tay tiến vào nơi tư mật của nàng.
"Aa..... Henry, anh.... anh nói gì? Aa.... Henry, đau...." Nàng khó chịu uốn éo.
"Không đúng sao? Cô vì bị tôi từ chối nên tìm Emi, đuổi cô ấy đi khỏi tôi để cô có thể cùng tôi kết hôn. Cô nghĩ tôi sẽ cho cô sống yên ổn sao? Hừ, cô nằm mơ đi là vừa." Anh đưa ngón tay vào sâu hơn nơi hoa huy*t của nàng.
"Aa.... Henry, em không hiểu anh nói gì. Em không buộc cô ấy phải rời khỏi anh. Henry, em.... Không phải anh nói anh và cô ấy đã chia tay sao?" Nàng thật sự không biết anh đang nói gì. Nàng là tìm Emily để giúp cô ấy có thể cùng Henry hạnh phúc sau này nhưng tại sao.....?
"Câm miệng, 'bốp" Anh lạnh lùng, tàn nhẫn giáng một bạt tai xuống khuôn mặt của nàng.
"Henry....." Nàng đau tới phát khóc. Anh ra tay rất mạnh, đem nửa khuôn mặt nàng chuyển sang màu hồng đậm rất lớn.
"Cô câm miệng. Từ giờ tôi sẽ hành hạ cô cho tới khi cô không chịu nổi, chúng ta sẽ ly hôn. Để xem cô chịu đựng được bao lâu. Tôi sẽ trả thù, trả thù cô....." Anh không đè ép nổi sự tức giận, cúi xuống ngậm lấy đôi môi của nàng, bàn tay lại tiếp tục du ngoạn phía trong cơ thể nàng.
Sau một hồi, thấy hoa huy*t của nàng đã ẩm ướt, anh rút tay ra kèm theo là một tiếng rên khẽ của nàng. Chán ghét, anh thật chán ghét nàng, nàng đã khiến cho người phụ nữ hắn yêu thương bị tổn thương. Không do dự, cầm lấy vật đã căng lớn kia lên bắt đầu đẩy vào nơi rừng rậm ẩm ướt kia.
"Aa...... Henry, đau, đau quá....." Nàng hai tay bấu chặt vào vai anh, thét lên một tiếng.
Anh thấy được mình đang phá bỏ đi bức màn mỏng ngăn trở kia. Còn nàng cảm thấy cơ thể như đang bị xé toạc ra. Mặc kệ cho nàng có kêu la, anh vẫn luân động không ngừng trong cơ thể nàng. Hai bàn tay đặt trên đồi núi đang nhô cao. Phía trên ôn nhu từng nụ hôn nhưng bên dưới lại kịch liệt co rút. Cả đêm, anh không cho nàng được nghỉ ngơi chút nào. Dường như anh đã đem tất cả sự tức giận, phẫn nộ, chán ghét đặt lên người nàng, giống như muốn dìm nàng xuống đáy đại dương. Còn nàng, trái tim đau đớn khi nghĩ tới điều hắn vừa nói, rốt cuộc nàng đã làm gì sai? Tại sao, tại sao anh lại trở nên như vậy? Tại sao anh lại muốn trả thù nàng? Là vì nàng ngăn cách hai người bọn họ sao? Không, không, nàng không làm vậy.....