- Kẻ nào dám xâm phạm kết giới của ta ? _ Hắn bước ra với một khuôn mặt điềm tĩnh, nhưng hàn khí tỏa ra mạnh mẽ, bao trùm hết đám người đó, khiến họ không rét mà run. Bọn họ nhanh chóng xin lỗi hắn trong sợ hãi- Xin lỗi ngài công tước đáng kính, chúng tôi....không cố ý đâu, chúng tôi đi lạc thôi, tôi đang đi bỗng xuất hiện 1 luồng khí đen khiến tôi lạc vào đây a. Xin ngài tha thứ cho chúng tôi, lần sau tôi sẽ không tái phạm nữa a
- Đúng vậy a, chúng tôi chỉ đi lạc thôi a, không cố ý xâm phạm vào kết giới gì đó của ngài đâu _ giọng trong trẻo, thánh thót của một câu bé vang lên
Hắn lập tức bất ngờ quay mặt lại, hắn có chết cũng không quên được cái giọng quen thuộc đấy, giọng của người mà hắn yêu nhất. Cậu đang nói bị hắn quay mặt bất ngờ làm hoảng hốt. Khi vừa quay mặt lại, hắn mở to mắt, trước mặt hắn chính là 1 cậu tầm 18 tuổi, đặc biệt có khuôn mặt rất giống Tiêu Chiến, vẫn là ngũ quan tuyệt sắc quen thuộc đó, hắn lướt mắt xuống, thấy tay cậu như 1 móng thỏ đen, hắn thấy xót cậu. Rõ ràng trước đây hắn nâng niu cậu từng li từng tí. Vậy mà bây giờ cậu lại chịu như vậy, đột nhiên, chiếc phong ấn bỗng phát lên màu ánh kim. Cảm nhận được điều đó, hắn vạch tay áo của cậu để chiếc phong ẩn lộ ra
- Ngài..ngài làm gì vậy ?_ Cậu nhanh chóng che phong ấn lại, tại chiếc phong ấn mà cậu bị bạn bè trong xóm xua đuổi, nói rằng cậu là quái vật, không chơi với cậu. Khiến cậu thật sự ghét cái phong ấn này, càng luôn muốn che dấu nó
-Hắn như thuyền gặp gió, vui như điên ôm chặt lấy cậu , bao nhiêu nỗi nhung nhớ, giày vò như tan biến.
- Chiến Chiến, em đây rồi, em đi đâu vậy chứ. Em có biết ta nhớ em lắm không ? ta rất nhớ em, thật sự rất nhớ em, nhớ em đến phát điên rồi _Hắn nói 1 hơ dài, như trút toàn bộ tâm can của mình vào đó cậu như ngơ ngác, cậu như theo bản năng quen thuộc ôm lấy hắn. nhưng sực tỉnh lại, cậu liền đẩy hắn ra xa
- Ngài...ngài làm gì vậy ? Sao ngài biết tên của tôi ?
- Chiến Chiến, em...em không nhớ ra ta sao ? _Hắn như đơ người nói
Tiêu Chiến bất động, cậu thật sự không nhớ ra hắn, nhưng mà chữ " không "đối với cậu bây giờ như nghẹn lại. Cậu thực sự khó hiểu. Sao lại khó nói đến vậy chứ ? Tại sao khi định nói , tim lại như bị ai bóp chặt vậy chứ ? Sau 1 hồi trầm ngâm, cậu cố gắng nói ra 1 tiếng
- Kh..không
- Cậu nói xong liền ngước lên nhìn khuôn mặt của hắn nghe xong thì khuôn mặt của hắn, thì thấy trên đó chỉ toàn là sự mất mát, lại bi thương. Làm cậu thấy rất đau lòng, bản thân cũng không hiểu lí do vì sao.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sau 2 tháng ko viết thì kĩ năng viết của mk kém hẳn lun, chương này là do 1 ng đọc truyện góp ý. cảm ơn mn đã giúp đỡ. I love you + Bác Chiến :33