Bảo Bối Con Là Ai

9/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Edit: Đầm Cơ - Snoo Lăng Húc - hắn gặp chuyện ngoài ý muốn khiến cho trí nhớ của mình quay về năm 17 tuổi. mọi việc đều đảo ngược hoàn toàn. Đoan ký ức đó đối với hắn quan trọng hay không ? tại sao hắ …
Xem Thêm

Chương 6
Nghi thức cắt băng diễn ra trong mười phút, Lăng Húc hoàn toàn hoảng hốt, chờ đến lúc cậu phục hồi lại tinh thần, Lăng Dịch đã rời khỏi sân khấu, MC lên sân khấu tuyên bố buổi biểu diễn sắp bắt đầu.

Toàn bộ quảng trường đều ồn ào sôi trào.

Lăng Húc cố gắng rời khỏi đám người đang sôi trào, cậu không hề có hứng thú với buổi biểu diễn hay ca sĩ nào, bây giờ đầy đầu cậu đều nghĩ đến ánh mắt lạnh lùng của Lăng Dịch vừa rồi.

Quá trình từ trong đám người đi ra lại ăn không ít mắng, dù sao Lăng Húc đều xem như nghe không thấy, chỉ vươn hai tay bắt lấy chân Thiên Thiên.

Thiên Thiên cũng khẩn trương, sợ bị người nào đó đưa cánh tay tới đẩy xuống nên ôm chặt lấy đầu Lăng Húc.

Chờ đến lúc thật sự thoát ra khỏi đám người, toàn thân cao thấp của Lăng Húc đều bị mồ hôi làm ướt nhẹp, quần áo của Thiên Thiên cũng tẩm đầy mồ hôi, nhìn như mới tè ra cả quần. [Đầm: hai ba con nhìn thiệt là thảm ~.~]

Cậu tha bước chân vô lực, trên vai cõng Thiên Thiên đi vào khu mua sắm, tìm được đến ghế dài khu nghỉ ngơi, buông Thiên Thiên xuống.

Đột nhiên nóng lạnh luân phiên, Thiên Thiên rùng mình một cái. [Vào khu mua sắm có điều hòa lên nhóc lạnh]

Lăng Húc ngồi xuống ở bên nó, phiền táo mà gãi gãi tóc dính đầy mồ hôi.

Bên trong khu mua sắm có mở âm nhạc nhẹ, hoặc có lẽ là vì ngày khai trương nên mặc dù quần áo bên trong đều có giá trị xa xỉ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều khách hàng lui tới.

Bên góc này lại yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ.

Lăng Húc cảm thấy mệt, dứt khoát nằm vật xuống ghế dài, đỉnh đầu để bên chân Thiên Thiên.

Thiên Thiên an tĩnh trầm mặc mà ngồi.

Lăng Húc không biết nói cái gì cho phải, cậu vốn vẫn luôn cho rằng, chỉ cần cậu có thể nhìn thấy ca ca là có thể chấm dứt cuộc sống bây giờ, mang theo Thiên Thiên về nhà.

Nhưng giờ cậu lại không biết chỗ nào mới là nhà của cậu.

Tinh thần của Lăng Húc thực sa sút.

Nhưng tinh thần sa sút hơn mười phút sau, cậu lại cảm thấy có chút đói bụng. Cho dù tinh thần sa sút cũng phải ăn no trước rồi mới có khí lực để sa sút đi? Vì thế cậu ngửa đầu nhìn Thiên Thiên, hỏi: “Muốn ăn thịt bò tảng không?”

Thiên Thiên cũng nhìn cậu, hai con mắt sáng lên, dùng sức gật đầu một cái.

Lăng Húc nhảy dựng lên, nói: “Đi ăn thịt bò tảng thôi!”

Cậu không dám đến nhà hàng đồ tây sa hoa bên trong thương trường, mà là lựa chọn một tiệm thịt bò càng giống quán đồ ăn nhanh bên ngoài, mặc dù như thế, cậu lật xem thực đơn một chút, thịt bò rẻ nhất cũng phải tốn hơn bốn mươi đồng một phần.

Lăng Húc không muốn gọi món rẻ nhất, mà gọi cho mình và Thiên Thiên mỗi người một phần thịt bò hơn bảy mươi đồng.

Thiên Thiên một tay cầm dao, một tay cầm nĩa, tràn ngập chờ mong.

Lăng Húc đột nhiên nhịn không được nói rằng: “Có gì đâu, trước kia ba của ba cũng mang ba đi ăn tiệc đứng, một trăm năm mươi đồng một người, thức ăn ở đó rất nhiều, thịt bò linh tinh không hiếm.”

Năm cậu học trung học, tiệc đứng một trăm năm mươi đồng một người đã là tiêu chuẩn vô cùng cao, giai tầng phổ thông đều luyến tiếc bỏ tiền đi ăn.

Thiên Thiên nghiêm túc nghe Lăng Húc nói, nuốt nuốt nước miếng.

Lăng Húc nhìn Thiên Thiên, nói: “Hôm nào mang con đi ăn.”

Thiên Thiên không lắc đầu, cũng không quá vui vẻ mà đáp ứng, nó chỉ nói: “Ba ba nói phải dồn tiền mua phòng ở, còn phải cho con đi học.”

Lăng Húc nghe nó nói như vậy, cả người đều ngơ ngẩn, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần, nói rằng: “À, vậy chờ khi nào có tiền lại đi đi.”

Thịt bò tảng đưa đến, Lăng Húc ăn không có khẩu vị gì. Nhai thịt bò tảng trong miệng, cậu nếm không ra mùi vị của nó như thế nào.

Thiên Thiên lại ăn hứng thú nồng hậu, nước thịt bò rơi vãi cả người.

Buổi chiều trở về tiệm bánh, Lăng Húc nhìn thấy bà chủ đã ở trong tiệm.

Bà chủ nhìn thấy cậu buồn bã ỉu xìu, hỏi: “Làm sao vậy? Đi ra ngoài một chuyến cả người đều tinh thần sa sút.”

Lăng Húc để Thiên Thiên vào phòng xem tv, nói với bà chủ rằng: “Chị Tuệ, có thể tán gẫu một chút được không?”

Cùng bà chủ ngồi bên cạnh cái bàn tròn nhỏ trong tiệm bánh, Lăng Húc hỏi: “Chị, đã từng nghe tôi kể về chuyện đã qua chưa?”

Bà chủ lắc đầu, “Cậu rất ít nói.”

Lăng Húc nói: “Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng đề cập tới người nhà của tôi sao? Không đề cập qua mẹ của Thiên Thiên?”

Bà chủ vẫn lắc đầu, “Bình thường cậu nói không nhiều lắm, nhìn cậu là một người cha độc thân, mọi người cũng không hỏi chuyện riêng của cậu.”

Lăng Húc đặt hai tay trên bàn, mười ngón giao nhau, nhẹ giọng nói rằng: “Ba mẹ và ca ca của tôi, hiện giờ tôi không liên lạc được với bọn họ.”

Bà chủ nhìn cậu, không nói gì.

Lăng Húc tiếp tục nói: “Tôi nghe có người nói ba ba của tôi đã qua đời, nhưng tôi không có cách nào đi chứng thật, hôm nay thật vất vả tôi mới tìm được ca ca, nhưng anh ấy lại giống như không biết tôi, tôi nghĩ giữa chúng tôi hẳn là có mâu thuẫn gì đó.”

Bà chủ nói rằng: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe cậu đề cập tới mình có một người anh.”

Lăng Húc thở dài, “Tôi không biết, cái gì tôi cũng không biết, trước kia anh của tôi đối với tôi thực tốt, tôi làm gì anh ấy cũng không tức giận, càng không có chuyện hoàn toàn không để ý tới tôi, tôi nghĩ rốt cuộc có phải tôi đã làm chuyện gì sai hay không, sao anh ấy lại đối xử với tôi như vậy?”

Bà chủ có chút kỳ quái, “Vì sao nhất định phải là cậu làm sai chuyện gì?”

Lăng Húc nghe vậy sửng sốt một chút, bởi vì cậu chưa từng suy nghĩ qua vì sao, lúc Lăng Dịch không chịu để ý đến cậu, phản ứng đầu tiên của cậu chính là mình phạm sai lầm bị ca ca biết. Giống như từ nhỏ đến lớn đều là cậu nghịch ngợm gây sự, Lăng Dịch đi theo sau giúp cậu chùi đít.

Thấy cậu không trả lời, bà chủ lại hỏi: “Vậy mẹ cậu đâu? Không quản chuyện gì xảy ra sao? Mẹ luôn luyến tiếc con trai đi? Bà ấy bây giờ đi theo anh của cậu?”

Lăng Húc nhíu mày, trầm mặc một phút mới nói: “Tôi… Không biết, hẳn là không thể nào.”

Bà chủ không hiểu, “Vì cái gì sẽ không?”

Lăng Húc nói: “Bởi vì anh tôi không phải do mẹ tôi sinh, mẹ ruột của anh tôi đã chết trước khi ba tôi kết hôn với mẹ tôi. Tôi là anh em cùng cha khác mẹ với anh ấy.”

Bà chủ nghe vậy gật gật đầu, “Theo lý thuyết là không quá thích hợp, nhưng rốt cuộc mẹ cậu đi nơi nào? Sao cũng không liên lạc với cậu?”

Không liên lạc? Nghe được ba chữ kia, Lăng Húc lập tức nhớ tới, hôm nay ở trên quảng trường, Thiên Thiên nói nó đã từng gặp bà nội.

Lúc này bà chủ tiếp tục nói rằng: “Có vài lời, tôi nói ra có khi bây giờ cậu không hiểu được.”

Lăng Húc nhìn bà chủ.

Bà chủ nói: “Tôi cảm thấy giữa anh cậu và cậu, chưa chắc cậu là người phạm sai lầm.”

Lăng Húc lắc đầu, “Vậy sao anh ấy không để ý tới tôi?”

Bà chủ thở dài, nói rằng: “Cậu thật sự nghĩ hai người còn là trẻ con sao? Con cậu đã lớn như vậy, anh của cậu khẳng định cũng đã kết hôn có gia đình, tuy là anh em, nhưng một khi có gia đình của mỗi người, nào có thể thân mật giống khi bé, gia đình là quan trọng nhất a.”

Lăng Húc thật sự không thể nào hiểu được, “Tôi và anh ấy là người một nhà mà.”

Bà chủ lườm cậu một cái, “Cậu mà không bị đυ.ng ngốc, khẳng định sẽ không nói như vậy. Hai người hiện giờ không thể tính là người một nhà, hai người đều có gia đình riêng. Nói thật, anh ta không tất phải biết đến tình cảnh của cậu, mà hiểu rõ tình cảnh bây giờ của cậu còn không chịu giúp cậu một tay, chứng tỏ anh ta vốn không có ý tưởng đó. Điều này cũng thực bình thường, đừng nói anh em chị em, cho dù là cha mẹ con cái, nói đến chuyện tiền, có đôi khi cũng sẽ tan rã không vui, người trưởng thành, chính là như vậy.”

Lăng Húc kinh ngạc ngồi ở chỗ kia, hồi lâu không nói chuyện.

Bà chủ nói: “Cho nên cậu nghe chị khuyên cậu một câu đi, đừng lo nghĩ chuyện đi tìm anh của cậu nữa, vẫn nên ngẫm lại làm thế nào để sau này sống được tốt hơn, con trai đã lớn như vậy, chính mình còn như một đứa trẻ, làm sao được?”

Lăng Húc há miệng thở dốc, lại phát hiện không biết nên nói cái gì.

Chờ đến lúc bà chủ đứng lên rời đi, cậu cũng đứng dậy đi tới trước cửa thủy tinh của tiệm bánh, nhìn về phía siêu thị lớn đối diện, hai chữ Duyệt Cấu lòe lòe tỏa sáng, nhưng tâm của cậu lại trầm rồi trầm xuống, nghe xong những lời bà chủ nói, triệt để trầm xuống đáy cốc.

Đêm hôm đó, không biết vì cái gì, Lăng Húc lại mơ thấy một đoạn ký ức ngắn liên quan đến Lăng Dịch.

Đó là vào một mùa hè cậu học lớp mười, chạng vạng ăn xong cơm chiều, một mình cậu vào trong phòng, mở máy tính bât “phim tình cảm” cậu cực khổ đã lâu mới tìm ra.

Một mình làm đến khí thế ngất trời, lúc sắp bùng nổ, cậu vươn tay đi lấy giấy vệ sinh bên cạnh máy tính, đúng lúc này, khóe mắt cậu phát hiện cửa phòng không biết từ lúc nào mở ra, Lăng Dịch đang đứng ở bên cửa phòng nhìn cậu.

Lăng Húc nhất thời sợ tới mức tay run lên, thân thể nháy mắt tới đỉnh núi, thẳng tắp phun trên màn hình máy tính.

Đang muốn mắng chửi người, Lăng Húc nghe thấy tiếng bước chân của mẹ cậu đi tới bên này, đồng thời hô tên của cậu.

“Thao thao thao thao thao ——” Lăng Húc không kịp mặc quần, nhảy dựng lên lao về phía cửa, hạ giọng hô, “Đóng cửa đóng cửa!”

Lăng Dịch lắc mình tiến vào, vươn tay giúp cậu đóng cửa phòng, thuận tay khóa trái.

Thân thể của Lăng Húc vốn đang mẫn cảm, lúc này lại bị kinh hách, chân mềm nhũn thiếu chút nữa quỳ gối trước mặt Lăng Dịch.

Lăng Dịch vươn tay kéo cánh tay cậu, để cậu không thật sự quỳ trên mặt đất.

Lúc này mẹ cậu đi tới, gõ gõ cửa, nói rằng: “Tiểu Húc, đi ra ăn dưa hấu.”

Bạn đang

Lăng Húc lớn tiếng hồi đáp: “Đợi lát nữa đã!”

Mụ mụ nói: “Nhớ đó, ” sau đó xoay người rời khỏi.

Lúc này Lăng Húc mới hoàn hồn thở dốc nói với Lăng Dịch: “Sao anh lại tùy tiện vào phòng em thế ?”

Lăng Dịch nói: “Chính em không khóa cửa.”

Lăng Húc phẫn nộ: “Vậy anh cũng nên gõ cửa chứ!”

Lăng Dịch bình tĩnh, giống như không phải chuyện gì to tát lắm, buông cánh tay Lăng Húc ra đi về phía máy tính, nói rằng: “Máy tính anh bị hư, mượn máy của em một chút.”

Đi đến phía trước máy tính ngồi xuống, lúc này Lăng Dịch mới trêu chọc mà nói một câu: “Tinh lực tràn đầy a.”

Lăng Húc đột nhiên đỏ mặt, cậu vội vội vàng vàng mặc quần, sau đó kéo giấy vệ sinh đi lau màn hình máy tính.

Lăng Dịch hơi hơi nghiêng đầu, tùy ý cậu bận rộn, đồng thời tắt video còn đang bật.

Nhiệt độ trên mặt Lăng Húc từ đầu tới đuôi chưa từng giảm, lau khô màn hình, không cam lòng Lăng Dịch vừa trêu chọc mình, hỏi lại một câu: “Anh chưa từng tự sờ sao?”

Lăng Dịch không để ý tới cậu, gõ bàn phím nhập địa chỉ web mình muốn vào.

Lăng Húc thấy thế, đột nhiên vươn tay về phía giữa hai chân Lăng Dịch, “Em sờ sờ xem.”

Lăng Dịch đưa tay đẩy tay cậu ra, “Cút ngay.”

Lăng Húc cười hai tiếng, “E lệ à?” Nói xong, còn muốn vươn tay đi sờ.

Lăng Dịch bắt lấy tay cậu, phản thủ đứng dậy ném cậu nằm úp sấp trên giường, sau đó dẫm một cước vào mông cậu, nói rằng: “Còn giỡn tôi kêu mẹ cậu vào xem cậu đang nhìn cái gì.”

Lăng Húc lập tức chịu thua, “Chỉ đùa một chút thôi mà, anh ~—— ”

Lăng Dịch bỏ chân của mình, trở lại trước máy tính ngồi xuống, không phản ứng cậu nữa.



Lúc Lăng Húc mở to mắt, kỳ lạ nghĩ tại sao mình lại mơ thấy rõ ràng như thế, thật giống như chuyện mới xảy ra hôm qua.

Cậu nằm trên giường phát trong chốc lát, nghe được bên ngoài phòng bếp bắt đầu có động tĩnh, biết là thợ trong tiệm bánh đến đi làm. Trải qua chuyện ngày hôm qua, Lăng Húc biết chuyện bây giờ cậu phải làm nhất, vẫn là đối mặt hiện thực. Cho dù là vì không bị đuổi, có thể có một chỗ ở, chính mình cũng phải giữ vững tinh thần để cố gắng làm việc.

Vì thế Lăng Húc chuẩn bị rời giường, nhưng lúc này, cậu nghe thấy Thiên Thiên phát ra tiếng rêи ɾỉ có chút khó chịu, bò qua nhìn kỹ, nhìn thấy nó cau mày, ngủ không an ổn.

Đưa tay sờ trán Thiên Thiên một chút, Lăng Húc phát hiện trán của nó nóng đến phỏng tay, như là phát sốt.

Bình Luận (1)

  1. user
    Anh Dương (3 năm trước) Trả Lời

    Đọc đến chương 15, 😁😁😁

Thêm Bình Luận