Bảo Bối Cả Gan Dám Bỏ Trốn

9/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Đầu Gỗ Mãnh Nam Truy Tân Nương Mãnh Nam Đầu Gỗ Theo Dõi Cô Dâu
Bộ 5 City Hunter Hệ Liệt
Bị bệnh rình lén người khác? Anh không bao giờ thừa nhận mình là tên biếи ŧɦái. Muốn trách thì trách chính cô vừa cô lười biếng lại thêm ngốc nghếch. Đem tất cả sinh hoạt cá nhân của cô bày ra trước m …
Xem Thêm

Đồ đạc của cô vẫn còn, nhưng cả ngày đều không thấy bóng người, ngày thứ haicũng không thấy cô, sau đó ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm. . . . . .

Cô mất tích, anh không giải thích được sự khó chịu trong lòng, anh đang định điềutra xem có phải cô đã gặp chuyện gì ngoài ý muốn hay không, thì cô đột nhiên xuấthiện sau một tuần biến mất.

Trừng mắt nhìn bóng người đang nằm ở trên giường, anh mới có thể thở phào nhẹnhõm, sau đó anh nhìn thấy trên va ly ở cuối giường có giấy xuất nhập cảnh củacác quốc gia khác nhau, mới có, cũ cũng có.

Cho nên, cô đi xa nhà?

Cô ngủ cả ba ngày, ngoại trừ đứng lên để ăn, để tắm và đi vệ sinh, cô lúc nàocũng nằm trên giường để ngủ, giống như đã bảy ngày rồi chưa ngủ.

Ngày thứ tư, cô lại khôi phục lại việc làm và nghỉ ngơi như bình thường, buổisáng ra khỏi cửa chạy bộ, sau đó dọn dẹp nhà cửa, nấu cơm giặt quần áo, tưới nướccho những chậu hoa sắp chết héo trên ban công, cô nghe điện thoại, xem tiểuthuyết, cô ngẩn người, bộ dáng cả ngày một rảnh rỗi nhàm chán không có chuyệngì làm.

Không bao lâu, anh phát hiện cô thường thường sẽ biến mất không thấy, nhanh thìmột tuần, lâu thì ba tháng, mỗi lần trở lại đều có bộ dáng bộ kiệt sức, anhđoán rằng cô đi công tác xa nhà, chẳng qua là không biết đến tột cùng cô làm việcgì.

Lần đó cô đi suốt ba tháng, khi trở về cô gầy một vòng, vừa đen vừa gầy, giốngnhư dân chạy nạn, hơn nữa cũng không còn thấy nụ cười của cô.

Anh không biết cô đã xảy ra chuyện gì, sau lần đó sau cô thường giật mình dậykhi đang ngủ, sức ăn của cô giống như một con chim nhỏ, nhưng dần dần cô đã mậplên, không gầy giống như que củi nữa.

Thời gian cô ngẩn người cũng lâu hơn trước, thậm chí không thèm để ý đến nhữngchậu hoa tươi tốt trên ban công đã sớm chết hết kể từ khi cô đi vào ba thángtrước.

Mặc dù cô dần dần khôi phục lại như bình thường, nhưng cô vẫn không giống nhưtrước.

Cô không còn đi xa nhà, giấy xuất nhập cảnh và va ly hành lý vẫn nằm im ở mộtgóc, cô không hề đυ.ng tới chúng dù chỉ một lần, mặc kệ nó bị bụi bám đầy.

Còn một tháng nữa là đến lễ Giáng Sinh, cô cũng không giống năm trước lấy câythông giả trong va ly ra để trang hoàng, bình thường chưa đến tháng mười hai côđã trang hoàng thật tốt cho cây thông đó rồi, sau đó làm cho nó có đủ màu sắc,mỗi lần như vậy cô liền nhìn nó cười khúc khích, cô trước kia đều làm như vậynhưng năm nay cái gì cũng không làm.

Reng reng reng reng – Reng reng reng reng –

Anh phục hồi tinh thần, điện thoại của cô lại vang lên, cô mở mắt ra, nhận điệnthoại, xoay người trở về phòng, biến mất sau cánh cửa.

Nhìn cánh cửa khép lại, anh uống cạn ly cà phê trong tay, cầm hai miếng bánhmì, xoay người vào phòng bếp, bật máy tính làm việc.

Mặc dù vẫn quan sát cô nhưng anh không có ý định làm quen với cô.

Chẳng qua cô chỉ là một người hàng xóm có chút quái dị, khiến anh không tự chủđược luôn nhìn chằm chằm cô.

Nói cô quái dị nhưng chính anh cũng không bình thường chút nào, nhưng anh rấtthích cuộc sống an nhàn như bây giờ, đa số thời gian đều không có ai quấy rầy,cuộc sống của anh vô cùng quy luật, trừ thứ sáu mỗi tuần nhất định đến công ty,bình thường bảy giờ tối anh rời giường, tám giờ đến chín giờ tập thể hình, sauđó ăn điểm tâm, tiếp tục làm việc đến rạng sáng rồi dùng cơm, cơm nước xong tiếptục làm việc đến chín giờ sáng, tập thể hình đến mười giờ, mười một giờ tắmxong, lên giường ngủ.

Thời gian làm việc và ngày đêm bị đảo ngược, nhưng cuộc sống rất có quy luật,ngày đêm làm việc và nghỉ ngơi bình thường, đối lập hẳn với cuộc sống hết sức rốiloạn của cô. Thời gian ra ngoài mua đồ của anh là cố định, còn cô thì nghĩ làra ngoài mua liền, cho nên mặc dù bọn họ làm hàng xóm ba năm, nhưng lại chưa từngmột lần gặp mặt.

Thỉnh thoảng, anh sẽ gặp thoáng qua cô ở trên đường, có một hai lần sáng thứsáu, anh ra cửa đúng lúc gặp cô trở về sau khi chạy bộ, cô cầm một ly cà phêStarbucks, vừa xem tờ báo mới mua trong tay.

Cô chưa từng chú ý tới anh, anh nghĩ vậy.

Cô luôn chuyên tâm đọc tờ báo trong tay mình, hoặc sẽ chú ý đến con chó Husky ởgóc đường đang lắc mạnh cái đuôi với cô, mỗi lần đi ngang qua, cô cũng sẽ ngồixổm xuống vỗ đầu của nó, chơi với nó hơn nửa ngày.

Cho nên, anh không nên kinh ngạc với những hành động của cô xảy ra khi trước mắtmình, cho dù những hành động đó mất đi một ít nhiệt tình nhưng vẫn rất chân thật.

Sáng sớm hôm nay, vẫn giống như mọi thứ sáu khác, một đêm không ngủ, uống mộtly cà phê, mặc bộ vest, chuẩn bị đến công ty báo cáo cho trợ lý của Lam Tư, anhlái xe ra khỏi bãi đậu xe, mới nhớ ra mình quên mang tài liệu mà Ban Đốn dặndò, không thể làm gì khác là dừng xe lại xen đường, lên lầu lấy tài liệu.

Khi anh đi xuống, mới mở cửa xe, còn chưa lên xe, đã nhìn thấy cô gái kia mặc mộtbộ quần áo thể thao ngồi chồm hỗm giữa đường, trước mặt cô có một chỉ có mộtcon chó, cô đang giúp nó cầm máu.

Con chó kia bị xe đυ.ng, anh quay đầu lại nhìn, không phải là Husky ở góc đường,chúng không giống nhau, màu lông cũng không giống.

Cô cứ như vậy cố gắng muốn cứu con chó bị thương kia, thậm chí không quan tâmmình đang ở giữa đường, lúc nào cũng có xe chạy nhanh qua, sau đó cô ngẩng đầulên nhìn xung quanh, giống như đang muốn tìm người giúp, nhưng không có ai dừnglại, có vài người chú ý tới, nhưng đều nhanh quay đầu đi chỗ khác.

Một giây sau, cô bắt gặp ánh mắt của anh.

Anh không cách nào dời tầm mắt, anh tưởng rằng sẽ thấy ánh mắt hốt hoảng củacô, nhưng cô không có hốt hoảng mà chỉ có tức giận, sau đó cặp mắt đen lấp lánhcó hồn kia nhìn anh không mang theo tia cầu khẩn, cô thậm chí không có nâng ngườicon chó kia lên, không có bất kỳ động tác nào, chỉ chăm chú nhìn anh.

Tay của anh đã sớm đặt trên cửa xe, nhưng không cách nào ngồi vào trong xe,cũng giống như những người khác, giả vờ như không thấy cái gì cả, sau đó nghênhngang rời đi.

Anh cũng muốn làm như vậy, anh cũng không phải bác sỹ thú y, anh cũng khôngnuôi thú cưng, anh căn bản không biết xử lý như thế nào khi gặp phải chuyện nhưvậy –

Khi anh do dự vài giây, anh dường như có thể cảm nhận được nỗi thất vọng của côcàng ngày càng tăng, anh không thích cô nhìn anh giống như dạng người thấy chếtmà không cứu.

Đáng chết!

Âm thầm mắng một tiếng, mím chặt môi, đóng cửa xe cái rầm, cau mày đi qua đường,không cam tâm tình nguyện đi đến chỗ cô.

Ông trời, anh ghét nhất loại động vật "Chó" này!

"Cần giúp đỡ sao?"

Người đàn ông to lớn kia nói, anh giống như một chiếc xư tăng đi về phía cô, vẻmặt giống như "không trâu bắt chó đi cày", chân mày nhíu chặt, mặt mũi nguội lạnh,giống như vị tướng quân đang dùng cơm bị người ta quấy rầy.

Giọng nói và vẻ mặt, tuyệt không giống như người thật lòng muốn giúp đỡ, chẳngqua cô cũng không nghĩ tới anh thật sẽ đi đến đây, thậm chí mở miệng hỏi thămcô.

"Đúng vậy." Cô nhìn anh nói: "Nó bị xe đυ.ng gãy chân rồi, cầnđưa đi phòng khám."

Con chó kia còn đang chảy máu, nhiễm đỏ cả hai tay cô.

Anh chần chờ một chút, đáy mắt thoáng qua cảm xúc mà anh không biết tên, sau đómới mở miệng nói: "Cô biết địa chỉ?"

"Ừ." Cô gật đầu.

Anh cởϊ áσ khoác ra, đưa cho cô. "Đem bọc con chó lại, tôi đưa cô đếnđó."

Giọng điệu ra lệnh, vẻ mặt lạnh lùng, mặc dù hành động của anh là giúp đỡ, nhưng bộ dáng anh nhìn sao cũng không thấy giống đang giúp đỡ, anh thủy chung đều đứng, để cô ngước đầu nhìn anh. Lúc Anh cởϊ áσ khoác ra, cô tưởng rằng anh sẽ ngồi xổm xuống ôm con chó, nhưng anh không làm như vậy, anh đưa áo khoác cho cô, sau đó chờ.

Có một ít còn hơn không, cô nghĩ.

Nhận lấy áo vest cao cấp, cô bao con chó bị thương lại, sau đó đứng lên, anh xoay người đi về phía xe của mình, cô ôm con chó đi theo phía sau, con chó này không nhỏ, còn rất nặng, thật may cô đã sớm quen với việc chuyên vác đồ nặng, hơn nữa mặc dù nó bị thương nhưng vẫn rất ngoan.

Thêm Bình Luận