Chương 3
Quá khứ..... 1 năm trước
-"Chúng mình chia tay đi"- Chàng trai nhìn cô gái nói
-" Minh Vũ, tại sao lại chia tay chứ. Tình cảm chúng ta tốt mà" Diệp Minh Tuyết hỏi
Tôi còn nhớ hắn-Hàn Minh Vũ là mối tình đầu của tôi, lúc đó tôi còn chưa biết "anh" nữa
-"Minh Tuyết àh, anh thấy chúng ta không hợp thì nên chia tay thôi"- Hàn Minh Vũ nói chuyện như không phải chuyện của hắn vậy
-" Rồi... Anh có thể cho em lí do chính không" Diệp Minh Tuyết bình tĩnh hỏi
-"Em muốn sao đây, lý do sao, anh muốn chia tay thì chia thôi...Lý do có thể kêu anh thôi không chia tay hả"- Hàn Minh Vũ phớt lờ câu hỏi của Diệp Minh Tuyết...hắn trả lời rất qua loa...
-"Được thôi... Nếu anh không nói lý do thì anh đừng hòng em chia tay với anh"- Diệp Minh Tuyết bướng bỉnh cãi lại
-" Tôi không còn hứng thú với em nữa. Tôi yêu người khác được chưa, phiền phức.." - Hàn Minh Vũ rống to sau đó tức giận bỏ đi
Còn lại mình tôi cô đơn, có lẽ tôi không yêu hắn nên giờ phút này tôi không thấy đau lòng gì hết .....haizz
Ting~ting~ting.....( có tin nhắn gửi đến)
Mở hộp thư tin nhắn ra có tin nhắn mới nhất từ Mộ Ánh Ngọc
Nội dung tin nhắn
- Ai~u. Bạn thân iu của tôi àh. Có thể qua chỗ tôi được không nèk. Nhớ bạn nhìu lắm á. Địa chỉ là đường xxx tại yy. Nhớ đến nha, không đến thì hối tiếc ráng chịu à~
Lại chuyện gì đây~
Diệp Minh Tuyết thở dài. Nhắn lại cho Mộ Ánh Ngọc :"Được. Mình sẽ tới"
---
Phải mất cả 20 phút mới tới nơi. Diệp Ánh Tuyết thấy đây là một nơi không cho bản thân thì có ý định quay về..
Đây là quán bar Dạ Nguyệt nghe tên cũng mờ ám rồi. Nơi dành cho những bad girl và bad boy
Định đi thì điện thoại của tôi rung. Thấy di động ghi là " bạn thân tiểu Ngọc" thì bắt máy
-"Alo.Ngọc hả.... Mình đến rồi cậu đang ở đâu?!"
Bên kia trả lời:
-"Bạn yêu dấu bước vào quán baar rồi nhìn bên trái... Cậu sẽ thấy"
Làm theo lời cô ta, đúng là thấy. Thấy cái cảnh người yêu của mình mới chia tay , quay đầu lại thì thấy anh ta ôm ấp 1 người phụ nữ không ai khác là bạn thân Mộ Ánh Ngọc của ta đây...
Diệp Minh Tuyết liền chạy ra ngoài. Tuy nói không đau lòng là thật. Nhưng không cảm thấy gì là xạo...
Lúc chạy ra ngoài chưa nhiêu lâu, tôi muốn hóng gió cho tâm hồn thư thái. Mưa ào xuống
Cái gì vậy trời.... Ngay cả ông trời cũng phản đối tôi...Đáng ghét
Không có dù Diệp Minh Tuyết không biết phải làm sao đành ngồi xổm suy nghĩ, tâm trạng rối loạn. Còn gì hạnh phúc hơn bây giờ nữa. Trời mưa thì không nói rồi ,dì cả* lựa lúc này mà đến. Thật đúng lúc....
Khóc không ra nước mắt...Người đi đường còn tưởng Diệp Minh Tuyết ta đây thất tình. Còn lại khuyên bảo tôi đây. Trời ơi , ....
Bỗng có chiếc dù che cho tôi, ngẩng đầu thì thấy......