Chương 4

Tần Yến phân phó xong liền xoay người đi khỏi, Phúc quản gia tự biết tình hình không tốt, ba chân bốn cẳng, không ngừng bận rộn đi gọi Tần Nhã.

Tần Yến lập tức đi Thọ An Đường, hành lang bên ngoài chính sảnh có vài nha đầu đang ngồi thêu thùa, gặp Tần Yến đến thì mặt bình tĩnh vội vàng đứng dậy cúi người cười xòa nói: “Đại thiếu gia đợi một chút đã, phu nhân vừa mới vào, đang cùng lão gia nói……”

“Biến!” Tần Yến một phen đẩy nha ra mà đầu xông vào chính sảnh, trực tiếp vào Đông Noãn Các, bên trong Tần Liễm đang tựa ở trên nhuyễn tháp, Mai phu nhân đứng ở một bên bưng chén trà, hai người gặp Tần Yến bước vào đều là sửng sốt, Tần Yến không hành lễ cũng không vấn an, môi mỏng nhếch thành một đường, mắt phượng hơi nhướn, gương mặt vốn tuấn tú giờ phút này làm cho người ta cảm thấy thật đáng sợ, Tần Liễm suy cho cùng có chút chột dạ, nếu là ngày thường Tần Yến dám làm như thế thì hắn đã sớm dùng gia pháp để hầu hạ, nay gặp Tần Yến khí thế bước vào hùng hồn, Tần Liễm biết y đã nghe nói về hôn sự của Tần Tư, Tần Liễm không được tự nhiên ho khan hai tiếng, cố ý qua loa nói: “Trở về? Tang sự xử lý như thế nào?”

Tần Yến bình tĩnh nhìn Tần Liễm không đáp lời, Mai phu nhân cười gượng hoà giải nói: “Yến nhi mệt đi? Ta sớm kêu hạ nhân chuẩn bị canh tẩm bổ cho ngươi, chút nữa để cho các nàng mang qua đi, một tháng này bận rộn, trở về nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút, ta xem xem…… chậc chậc, gầy đi không nhiều a!”

Mai phu nhân mặt đầy trìu mến, trong mắt Tần Yến chỉ cảm thấy ghê tởm, nếu như là trước kia y may ra có thể cùng độc phụ này chào hỏi vài câu, hiện tại Tần Yến căn bản lười để ý tới nàng, Tần Liễm chừng mực kiên nhẫn, ngồi dậy hỏi: “Phu nhân nói chuyện với ngươi không nghe thấy? Ra ngoài một chuyến quy củ, phép tắc đều mất đi?”

Tần Yến cười lạnh một tiếng: “Không dám, chỉ là vừa hồi phủ chợt nghe nói hôn sự của Tư nhi được định ra đây, nhi tử thật cao hứng, cho nên đến đây để cùng phụ thân thương nghị (bàn bạc) đại sự lần này, tuy nói là gả đến cô gia (nhà cô) của mình đi nữa, trên danh nghĩa là kết thân, nhưng quy củ vẫn là phải có, nên đáp lễ gì nên mua sắm chuẩn bị cái gì, nhi tử đều phải ra tay .”

Tần Liễm sắc mặt tái nhợt, Tần Yến quả nhiên là đến để khởi binh vấn tội.

Tần Liễm chột dạ không thôi, việc lần này hắn cũng minh bạch là làm ủy khuất Tần Tư, nguyên thê (vợ trước) trước khi tại thế cùng tiểu muội giao hảo, ngày đó hài tử còn chưa chào đời thì đã có qua ước định, nếu một thai này là nữ nhi liền gả cho con thứ hai của Tần Nhã, nhưng nay……

Tần Liễm thật sự không biết nên giải thích như thế nào, khó xử liếc nhìn Mai phu nhân mà nháy mắt, Mai phu nhân nở nụ cười ôn nhu nói: “Bọn hạ nhân thì biết cái gì, bọn họ nghe nhầm rồi đồn sai, Tư nhi không phải là gả cho Vân Liệt nhà cô ngươi mà là Mai Văn Xảo nhà cữu cữu ngươi, hài tử kia ngươi cũng gặp qua, người lanh lợi lại biết quan tâm người khác, ta đây là từ hàng ngàn đệ tử (con cháu) ở kinh thành chọn được một người ưu tú như vậy một, đã thân nay còn thêm thân, này……”

“Phu nhân.” Tần Yến đánh gãy lời Mai phu nhân, thản nhiên nói, “Tư nhi là mẫu thân ta hạ sinh, hôn sự của nàng, thật sự không dám làm phiền phu nhân.”

Mai phu nhân sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái mét, Tần Yến cười: “Chẳng lẽ phu nhân quên mình chỉ là điền phòng*, là kế thất (vợ kế)? Phu nhân trước mẫu thân linh thiêng của ta cũng phải hành lễ, quý tế (rể quý) do phu nhân tuyển cho Tư nhi…… ha ha, sợ mẫu thân ta ở trên trời nhìn thấy cũng không yên tâm đâu.”

*điền phòng: chỉ người con gái gả cho người đã mất vợ

Mai phu nhân suýt nữa không nhịn được bộ dạng từ mẫu mà muốn nhào tới cào mặt Tần Yến, cuộc đời này nàng hận nhất chính là mình không phải là phát thê (vợ cả) của Tần Liễm, lúc trước vì còn nguyên phu nhân, nàng nhập phủ trước tiên là bị hạ nhân nguyên phu nhân để lại gây sức ép, sau đó thì mỗi ngày nhìn một trai một gái nguyên phu nhân lưu lại, ngày ngày đóng vai từ mẫu, nay thật vất vả muốn đem Tần Tư xử lý nhưng lại không thành rồi còn bị Tần Yến làm cho nhục nhã, Mai phu nhân phát giận trong lòng, làm bộ như ủy khuất gục đầu xuống khăn tay, bưng kín mặt, thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở: “Lão gia…… ta tốn chút công sức, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt tẩu tử, thật vất vả mới cầu được một cái hôn sự tốt như này, ta vì ai? Ta là hạng người gì? Không phải vì muốn Tư nhi có chỗ tốt để gả sao?!”

“Ta mười mấy năm làm nương của Tư nhi, vẫn đem nàng xem như thân sinh nữ nhi của mình, nếu không phải như vậy thì sao ta lại tìm cách đem gã cho nương gia của nàng?! Còn không phải là về sau nàng không phải chịu ủy khuất sao?” Mai phu nhân càng khóc càng lớn “Ta một lòng xem hai người bọn họ xem như con mình, ai ngờ người ta vẫn luôn chướng mắt! Tâm huyết hao tổn mười mấy năm đổi lại lời nói như vậy từ người ta, ta còn sống làm cái gì?!”

Tần Liễm ở một bên càng nghe càng cảm thấy Mai phu nhân ủy khuất, quay đầu nhìn Tần Yến lớn tiếng nói: “Nghiệp chướng! còn không mau bồi lễ với phu nhân!”

Tần Yến cười lạnh: “Ta câu nào nói sai rồi? Nàng không phải điền phòng? Không phải là kế thất? Phu nhân vừa nói: ‘Chỉ thiếu điều quỳ xuống’ sao? Ha ha…… Lời này nghe thấy quen tai. Năm kia, Mai Văn Xảo phóng ngựa ngay phố xá sầm uất đâm chết người, khi đó cữu mẫu cùng cữu cữu nơi nơi nhờ người, quả thật là ‘chỉ thiếu điều quỳ xuống cầu người’; năm trước, Mai Văn Xảo cùng tiểu di nương của cữu cữu có chút mờ ám, cữu cữu dưới cơn giận dữ muốn dùng gia pháp đánh chết hắn, khi đó cữu mẫu không ngừng khóc lóc cầu xin, cũng là ‘chỉ thiếu điều quỳ xuống’!”

Tần Yến bình tĩnh nhìn Tần Liễm cười ra tiếng nói: “Nam nhi oai hùng như vậy phu nhân không giữ cho Tần Trân lại nghĩ tới Tư nhi, quả nhiên là tâm địa của từ mẫu! đáng tiếc Tư nhi gánh không nổi, hôn sự của Tư nhi cùng Chương Vân Liệt đã sớm định ra! Mẫu thân ta chết, hôn sự của Tư liền có thể tùy ý hồ lộng (lừa gạt) sao? !”

“Ngày thường ngươi khắp nơi khó xử ta cùng Tư nhi, nếu có thể nhẫn được ta đều nhẫn, không nghĩ ngươi lại dám nhúng tay vào hôn sự của Tư nhi!” Tần Yến tiến lên một bước cả giận nói: “Mẫu thân ta đi, ngươi cho rằng ta cũng đã chết?! Để ngươi làm càn sao?!”

Mai phu nhân nhất thời bị lời nói của Tần Yến làm chấn động, sợ tới mức thở không ra hơi nói không ra lời, sau một lúc lâu, khóc nói: “Lão gia……”

“Nghiệp chướng!” Tần Liễm một tay lấy trong tay chén trà ném về hướng Tần Yến nổi giận nói: “Có một chút quy củ không hả?!”

Tần Yến vung tay lên ngăn chén trà, cái chén “Ba” một tiếng rơi xuống chân Mai phu nhân, Mai phu nhân thất thanh kêu to, Tần Yến không thèm để ý mà tiến lên một bước gắt gao nhìn chằm chằm Tần Liễm: “Quy củ? Quy củ chính là khiến kế thất này của ngài tùy ý khi dễ huynh muội chúng ta?! Tần Trân, Tần Dục là nhi tử của ngài, ta cùng Tư nhi thì không phải à? !”

Tần Liễm nhìn Tần Yến so với chính mình còn cao hơn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ khϊếp ý, lập tức lấy lại bình tĩnh hướng bên ngoài, cả giận nói: “Người tới! Đem nghịch tử này lôi xuống cho ta!”

Tần Yến cười lạnh: “Hảo a! Gϊếŧ ta a! Ngày mai vào triều nhiều khi có náo nhiệt, đại thần Nội Các hành hạ thân sinh nhi tử đến chết, này lại là nhi tử của nguyên thê sinh ra, ngài trên triều lại có thêm công danh! Ngài đoán nhóm Ngự Sử sẽ nói như thế nào? Bọn họ tất sẽ có năng lực đem chuyện trong phủ mà tra được manh mối, ha ha…… dùng một mạng này của ta đổi được trận náo nhiệt ngày ngược lại không uổng, ngài mau gϊếŧ a!”

Tần Liễm bị Tần Yến làm cho không kịp thở, giơ tay run không ngừng, chỉ vào Tần Yến không biết nên làm thế nào, bọn nha đầu bên ngoài tiến vào thấy tình cảnh này thì hai mặt nhìn nhau, Mai phu nhân liền khóc nháo thêm dầu vào lửa: “Lão gia không thể! đại thiếu gia thân phận cao quý, chỗ nào có thể động được? Lão gia có giận liền trách ta đi, ta thân là là kế mẫu, ngày ngày cẩn thận, mọi chuyện cẩn thận, không nghĩ tới mọi chuyện lại thành như thế……”

Trong chính sảnh náo loạn, bên ngoài Tần Nhã cùng Phúc quản gia tiến vào, Tần Nhã vừa đến liền thấy cảnh này, nàng trước kia chính là cô nãi nãi của Tần phủ, nhất thời không vừa lòng, nhịn không được trách mắng: “Một đám nha đầu trong phòng, ngươi khóc tang cho ai xem! Còn muốn có một chút mặt mũi hay không?!”

Mai phu nhân nghe vậy vội vàng không nín khóc, nay nàng một lòng muốn cùng Tần Nhã làm thông gia, cần phải ân cần, khóc thút thít nói: “Tiểu cô (em chồng) đến, mau…… mau ngồi.”

“Ngồi cái gì mà ngồi? !” Tần Nhã trong lòng một trăm lần không thích Mai phu nhân, nhìn bộ dáng kia của nàng liền phiền lòng, Tần Nhã quay đầu nhìn về phía Tần Yến, trong mắt chợt lóe một tia thẹn ý, thấp giọng nói: “Yến nhi đi theo cô, cô có chuyện cần nói với ngươi……”

Tần Yến cùng Tần Nhã đi ra ngoài, khi di chuyển qua bình phong Tần Yến quay đầu liếc mắt nhìn Mai phu nhân một cái thật sâu, Mai phu nhân đang lau nước mắt, vứa thấy mình bị Tần Yến nhìn thì sợ tới mức rớt chiếc khăn, Tần Yến trong lòng cười lạnh, cùng Tần Nhã ra khỏi Thọ An Đường.

Tần Nhã mỗi lần hồi Tần phủ đều là ở tiểu viện của mình sống lúc chưa lấy chồng, tiểu viện vào mùa thu lá phong đỏ* rơi đầy đất, Tần Nhã cũng không để Tần Yến vào phòng, chỉ đem người đưa đến lương đình** giữa viện ngồi xuống, Tần Yến vừa náo loạn một hồi tức giận trong lòng chưa nguôi, thản nhiên nói: “Còn chưa chúc mừng cô cô đâu, thân càng thêm thân, rất tốt.”

Tần Nhã thở dài một hơi: “Là cô thực xin lỗi Tư nhi…… hảo hài tử, trong lòng ngươi tất nhiên là oán ta .”

Tần Yến lắc đầu: “Tần Tư cùng Tần Trân phẩm hạnh hai người như thế nào cô cô không phải không biết, một trời một vực, nếu không phải ngày trước cùng mẫu thân ta ước định, để cô cô tự chọn, cô cô cũng nhất định sẽ chọn Tần Tư, chuyện này không phải người mù đều nhìn ra được, quý phủ lại không có đến một người mù, nghĩ nghĩ đều minh bạch, muốn kết hôn với Tần Trân, đương nhiên là có ý nghĩ khác.”

“Ngươi từ nhỏ đã thông minh.” Tần Nhã mỏi mệt thở dài: “Công công (cha chồng) của cô mới vào Hộ bộ, cần trợ giúp, phụ thân Mai thị, Mai Dĩnh Lợi ở Hộ bộ rất có tiếng nói, ngươi…… đã hiểu đi?”

Tần Yến thở ra một hơi, câu này nói ra hắn liền thông suốt, công công của Tần Nhã và Mai Dĩnh Lợi cùng ở Hộ bộ, phải nâng đỡ lẫn nhau, việc trong nhà gạt được ngoại nhân không giấu được thân thích, ngoại tổ gia đã xuống dốc, người Chương gia cũng rõ ràng nếu là cưới Tần Tư chính là không có nửa phần trợ lực, ngược lại sẽ đắc tội Mai phu nhân, hơn nữa làm cho Mai Dĩnh Lợi xem chính mình là đối thủ, do vậy muốn đem Tần Trân thay cho Tần Tư……thì lại là một tình cảnh khác

Tần Nhã viền mắt đỏ, cổ họng khô khan: “Là cô thực xin lỗi nương của ngươi, thực xin lỗi huynh muội các ngươi, Yến nhi…… cô ở Chương gia trên đầu có cha mẹ của tướng công, không phải chuyện gì đều có thể làm chủ.”

Tần Yến nhắm chặt mắt, cúi người nắm tay Tần Nhã thấp giọng nói: “Mấy ngày nay cô cô chịu ủy khuất.”

Tần Nhã vốn là người từng trải, nay nghe được những lời này của Tần Yến suýt nữa rơi lệ, Tần Trân có phẩm hạnh gì Tần Nhã đương nhiên rõ ràng, cùng một dạng với nương nàng, cứ xem như Tần Nhã không phải vì Tần Yến Tần Tư, riêng đối với nhi tử của chính mình cũng có ý bất mãn cuộc hôn sự này, mấy ngày nay nàng có nghĩ ra biện pháp gì đều nghĩ, chỉ là không làm nên chuyện, hôn sự của tất cả nữ tử trong nhà đểu là trưởng bối làm chủ, làm sao nàng có thể cứu vãn?

Tần Nhã lấy khăn tay lau lau nước mắt thấp giọng nói: “Cô tưởng ngươi không minh bạch sự việc bên trong, ngươi nếu tất cả đều nhìn thấu, làm sao phải cùng phụ thân ngươi thành như vậy? Nhiều người nhìn thấy ngươi ngỗ nghịch, ngươi cho là xem rất hay?”

Tần Yến cười lạnh: “Ta sau khi hồi phủ nghe đến việc này liền biết hôn sự của Tần Tư cùng Vân Liệt không cách cứu vãn, chỉ là ta không nháo trận này thì như thế nào có thể làm thất bại hảo tính toán của Mai thị? Nàng dám mượn gan trời can đảm đem Tần Tư đưa vào hố lửa, a…… chỉ cần một ngày ta còn sống, nàng một ngày cũng đừng nghĩ đến đi.”

“Ngươi…… Ngươi dự định như thế nào? Nhưng ngươi không được làm càn” Tần Nhã là nhìn Tần Yến lớn lên, “việc của Tư nhi ta sẽ nói cùng phụ thân ngươi để hắn có chủ ý”, trong lòng nàng càng bất an “ngươi đừng……”

“Cô cô yên tâm chính là…” Tần Yến nhìn ra ngoài lương đình thản nhiên nói: “ta trong lòng đều biết.”

*lá phong đỏBáo Ân - Chương 4**lương đìnhBáo Ân - Chương 4