Chương 14

Tôi nhìn qua liền đoán được, trong quá trình dẫn tôi mắc câu, Quý Uyên hoặc ít hoặc nhiều cũng có phần động lòng.

Cho nên hắn một bên làm những gì hắn cho là chính nghĩa, một bên lại vì thích một kẻ ác độc như tôi mà khó chịu, buồn phiền.

Tôi nắm chặt bút bi trong tay, cúi đầu cười.

Sốt ruột làm gì, bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi.

Thời điểm cách kỳ thi đại học còn một tháng, ở tiết tự học buổi sáng nào đó đột nhiên có mấy người nam nữ trẻ tuổi cầm camera và giơ microphone đi vào phòng học.

Bọn họ đứng trên bục giảng hỏi to: "Bạn học Tống Nghiên, bạn học Tống Nghiên ngồi ở đâu vậy?"

Giáo viên chủ nhiệm nhíu chặt mày, giơ tay muốn đuổi người ra khỏi lớp:

"Mấy người là ai? Đây là phòng học của lớp 12, bọn trẻ đều đang học, mời các người đi ra ngoài ngay lập tức!"

Cô gái dẫn đầu đỡ bàn giáo viên: "Chúng tôi là phóng viên, chúng tôi đang làm một tiết mục về bạo lực học đường. Nhận được lời mời của bạn học Tống Nghiên, cô bé nói mình có một câu chuyện về bạo lực học đường hy vọng có thể đứng trước mặt cả lớp để chia sẻ với các bạn học."

"Phỏng vấn lần này hoàn toàn chính quy, đã thông qua xét duyệt của bộ giáo dục."

Tôi đứng dậy đi lên bục giảng.

Chủ nhiệm lớp khẽ quát: "Đi xuống!"

Tôi ngoảnh mặt làm ngơ, cầm điện thoại điều chỉnh âm lượng lên mức to nhất rồi mở một đoạn ghi âm ra.

"Rõ ràng cậu biết hôm đó tôi chỉ đi ngang qua hồ nước, chính Giang Kha tự nhảy xuống đó nhưng cậu vẫn giúp cô ta làm giả bằng chứng, nói tôi đẩy cô ta xuống hồ, bây giờ cậu đến xin lỗi tôi thì còn có ích gì?"

Giọng nói chứa đựng đau đớn hối hận của Mạnh Thanh Hoa vang lên: "Tớ thật sự không còn cách nào cả Tống Nghiên. Cậu biết mà, nhà Giang Kha có tiền có thế, cô ấy nói bố của cô ấy là người rất nghiêm khắc, nếu biết cô ấy vì yêu sớm mà nhảy hồ thì tớ và cô ấy đều chết chắc rồi. Cho dù tớ có thi tốt thế nào thì tiền đồ tương lai đều sẽ bị hủy hoại trong chốc lát."

"Vậy tương lai của tôi thì sao? Tương lai của tôi thì không quan trọng đúng không?"

"...Tớ sẽ bồi thường cho cậu."

"Bồi thường cái gì? Lúc bọn họ bôi nhựa cao su lên ghế của tôi cậu không ở đấy, lúc bọn họ đổ đầy nhện lên người tôi cậu không ở đấy, lúc bọn họ đi tiểu lên mặt tôi cậu không ở đấy, bây giờ cậu có thể bồi thường cái gì???"

Máy chiếu khởi động, màn chiếu từ từ rơi xuống, chiếu ra một đoạn video hơi mờ chưa tới một phút đồng hồ.

Nhưng có thể quay lại hình ảnh hoàng hôn buông xuống, những hành động hung ác dữ tợn của bọn họ trong phòng dụng cụ thể dục, khuôn mặt thảm hại không chịu nổi của tôi trong ngày hôm đó một cách rất rõ ràng.