Chương 13

Hai tai vang lên những tiếng nổ ầm ĩ, sau một cơn ù tai mãnh liệt trôi qua, tôi không nghe được âm thanh gì nữa.

Sau khi mọi chuyện làm to, mẹ tôi tìm tới trường, rồi chuyện "tôi đẩy Giang Kha xuồng hồ" lại lần nữa bị nhắc đến, trải qua rất nhiều cuộc cãi vã thương lượng, mẹ tôi quyết định đưa tôi rời khỏi thành phố này, chuyển trường.

Trước khi đi Mạnh Thanh Hoa tới tiễn tôi.

Cậu ta không dám nhìn vào đôi mắt đã chết lặng của tôi, chỉ dám nhìn chằm chằm vào mặt đất nhỏ giọng nói:

"Tống Nghiên, tớ cũng không còn cách nào. Giang Kha uy hϊếp tớ, nói rằng bố cô ấy là một người rất nghiêm khắc, nếu tớ không làm chứng cho cô ấy thì cô ấy sẽ nói với bố mình là do tớ nên cô ấy mới nhảy hồ. Nhà tớ còn cần tớ học tập thật giỏi, thi đậu trường tốt nhất, không chịu nổi...."

Tôi không thể nghe thấy bất cứ điều gì.

Mẹ tôi kéo tay tôi đi về phía cửa soát vé, Mạnh Thanh Hoa ở đằng sau gọi với: "A Nghiên, cậu chờ tớ một chút, tớ sẽ bồi thường cho cậu!"

Sau khi chuyển nhà, tôi nghỉ học ở nhà đúng một năm.

Mấy tháng đầu ngày nào tôi cũng hét ầm lên tỉnh giấc từ cơn ác mộng, mẹ tôi vừa phải vất vả làm việc vừa phải chăm sóc tôi.

Cho dù sau này dần tốt hơn, đã trở về cuộc sống học tập bình thường nhưng tôi vẫn thường hay gặp ác mộng.

Là sự xuất hiện của Quý Uyên, là vì hắn mỗi ngày đều nói đi nói lại với tôi rằng Tống Nghiên, em rất tốt, rất rất giỏi.

Thời gian trôi qua tôi đã không còn gặp ác mộng nữa.

Tôi thật sự rất thích hắn, cũng thật sự nghĩ rằng hắn là sự cứu vớt ông trời gửi đến cho tôi.

Ấy vậy mà tất cả chẳng qua vì để cho tôi hy vọng, rồi lại mạnh mẽ đập nát nó.

Thậm chí khi làm tất cả những điều này, hắn cũng giống như những người trước đấy, nghĩ rằng bản thân mình đứng về phía chính nghĩa.

Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn này, chậm rãi nhếch môi cười: "Quý Uyên, khai giảng gặp lại."

Sau khi bắt đầu học kỳ mới, có lẽ vì chuyện trước kỳ nghỉ đông bị mẹ tôi làm ầm ĩ hoặc cũng có thể do cách kỳ thi đại học ngày càng gần.

Tóm lại là bạn cùng lớp đã không còn nhắm vào tôi nữa.

Đáng chú ý là thái độ của Quý Uyên cũng bắt đầu trở nên kỳ lạ.

Nhiều lúc tôi đang tập trung làm đề thi, lơ đãng ngẩng đầu mới phát hiện hắn đang quay đầu nhìn về phía tôi, ánh mắt sâu thẳm, trong đó có quá nhiều sắc thái phức tạp.

Xấu hổ, thống khổ, thậm chí có chút tự ghét bỏ bản thân.