Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đường Tống vốn dòng dỏi quan lại nhưng vì cha đắt tội với quan lớn triều đình nên phải đi làm quan nô. Sau một đêm làm công cụ tìиɧ ɖu͙© Đường Tống biến thành một tiểu thư trong phủ Những tưởng từ này …
Xem Thêm

Chương 32
CHƯƠNG 32

Hàn Vương từ lúc bắt đầu là mυ"ŧ vào chuyển thành dùng răng nanh cọ xát, động tác nhìn như không lưu loát nhưng cũng tạo cho Đường Tống vốn ngây ngô một trải nghiệm mãnh liệt. Tuy rằng Đường Tống cùng Hàn Vương đã có hai lần, nhưng hai lần này đều là một mình Hàn Vương hưởng thụ, đối với Đường Tống là khổ không nói nổi. Cho nên, Đường Tống kỳ thật vẫn chưa bao giờ trải nghiệm qua ***.

Thân thể thiếu niên mười sáu tuổi, tựa như sắp sửa thành thục. Nó đợi, chính là thời cơ. Mà hiển nhiên, thời cơ để Đường Tống thành thục chính là ngày hôm nay. Hàn Vương bắt đầu khıêυ khí©h đậu đỏ trước ngực y, Đường Tống cũng đã cảm thấy cảm giác kỳ quái khó có thể thừa nhận.

Giống như trúng độc, cảm giác tê dại kia làn từ ngực đến toàn thân, bất tri bất giác, ngọc hành luôn ủ rũ đáng thường trong tình ái trước kia của Đường Tống lẵng lẽ ngẩng đầu.

Cảm giác được thân thể Đường Tống không hề chối từ, Hàn Vương buông cánh tay trái đang giam cầm y ra, ngược lại đưa tay chuyển sang đậu đỏ bên phải chịu vắng vẻ của y, nhẹ nhàng vân vê. Hai điểm mẫn cảm đồng thời bị công kích, Đường Tống đã không còn suy nghĩ được gì.

Tay trái của Hàn Vương ở trên da thịt nhẵn nhụi của Đường Tống di động, xoa nắn ***g ngực bằng phẳng của y, lướt qua thắt lưng mảnh khảnh, ở trên cái mông cong vểnh nhẹ nhàng xoa bóp.

Kɧoáı ©ảʍ không ngừng tích tụ, Đường Tống cảm giác mình sắp sửa chìm trong nước. Cái loại cảm giác xa lạ lại mãnh liệt này làm cho y nhịn không được phát ra tiếng: “A…”

Đường Tống nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, giống như một ngọn lửa, làm cho không khí mờ ám lên tới đỉnh điểm. Đường Tống cảm giác tay của Hàn Vương ở trên mông y đột nhiên bóp chặt, du͙© vọиɠ ngây ngô nửa ngạnh nửa nhuyễn của y gắt gao dán cùng một côn nhục cứng rắn nóng bỏng như thiết.

Đường Tống đột nhiên thông minh, muốn giãy dụa. Lúc này, tay trái Hàn Vương cầm ngọc hành của y, làm cho y giống như quả bóng cao su bị xì hơi, lập tức nhuyễn xuống.

Tay Hàn Vương giống như có chứa ma lực, khi nặng khi nhẹ xoa bóp du͙© vọиɠ ngây ngô của y. Đồng thời, Hàn Vương buông hai tay Đường Tống, tay phải dùng sức, đỡ Đường Tống ngồi dậy. Hai người liền trong tư thế mặt đối mặt.

Đường Tống đã hoàn toàn không có khí lực phản kháng, thân thể tựa như một vũng nước, mềm nhũn tựa vào người Hàn Vương, cằm gác lên vai Hàn Vương, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ như có như không. Nhiệt khí cùng tiếng rêи ɾỉ phát ra phun bên tai Hàn Vương làm cho Hàn Vương dục hỏa khó nhịn.

Hàn Vương nắm lấy tay phải Đường Tống, đưa tay y bao quanh du͙© vọиɠ cực đại mà nóng bỏng của mình, đồng thời dùng tay trái của mình hướng dẫn vuốt ve vài cái. Buông tay sau, Đường Tống cũng mơ mơ màng màng vuốt ve theo tốc độ vừa rồi, đầu hỗn loạn không ý thức được thứ tay mình đang nắm chính là hung khí vài ngày trước làm cho mình thiếu chút nữa chết đi.

Đường Tống vuốt ve trong chốc lát, tay đã không có khí lực, liền ngừng lại. Tay trái của Hàn Vương cơ hồ muốn đem y bức điên, toàn bộ ý thức của Đường Tống đều tập trung trên du͙© vọиɠ đang được thỏa mãn của mình, trong đầu tựa như trống rỗng, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ.

Cảm giác được Đường Tống làm biếng, Hàn Vương bất mãn cầm tay Đường Tống, tiếp tục vuốt ve. Hai người không tự giác nhắm mắt lại, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bài sơn đảo hải, trên mặt lộ ra biểu *** tiên dục tử giống như người trong bí tịch.

“A… A… Buông ra… A…” Đường Tống dần dần không chịu nổi kɧoáı ©ảʍ như vậy, một cảm giác tê dại rất nhanh từ cột sống tập trung xuống hạ phúc, ý nghĩ muốn ra càng ngày càng mãnh liệt làm cho y không khỏi lớn tiếng rêи ɾỉ.

Hàn Vương bị tiếng kêu của Đường Tống kí©h thí©ɧ, hô hấp cũng trở nên ồ ồ. Hai tay vuốt ve cũng trở nên nhanh hơn.

Khoái hoạt mãnh liệt cơ hồ làm cho Đường Tống hít thở không thông. Khi tốc độ ma xát của tay Hàn Vương cơ hồ muốn phát ra lửa, kɧoáı ©ảʍ của hai người cũng đạt tới điểm cao nhất.

“A —-“

“Ân —–“

Cùng với tiếng thét chói tai của Đường Tống là tiếng gầm nhẹ của Hàn Vương, hai người đồng thời đạt đến cao trào. Dịch màu trắng ngà phun tung tóe trên người hai người, không phân rõ là của ai.

Hết chương ba mươi hai

Thêm Bình Luận