Chương 1: Hành vi man rợ
*****
Đêm khuya đầu thu,
đột nhiên vang lên một tiếng hào, bọn thị vê vương phủ đều bị triệu tập
đến hoa viên
Đêm khua, ánh trăng ảm đạm, bóng cây lay động đan xen vào nhau .Hoa viên
có một chòi nghỉ mát, là nơi các vị chủ tử của vương phủ dùng để uống rượu thưởng hoa hoặc ngoạn nhạc. Chung quanh chòi nghỉ mát là một mảnh đất trống, một thàm cỏ dài mềm mại cùng một vài bụi hoa thưa thớt
Hiện tại, cỏ nhỏ cùng bụi hoa đều bị mọi người giẫm lên, bọn thị vệ cơ hồ mỗi người cầm
một
cây đuốc, ở bên cạnh chòi nghỉ mát xếp
thành một hình bán nguyệt. Ánh sáng phát ra từ hơn
ba mươi cây đuốc đem nơi này chiếu
giống như ban ngày.
Ở trong ánh sáng đó, một màn cực kỳ bi thảm
đang
trình diễn...
Một thiếu niên
tướng mạo thanh lệ tuyệt tươi đẹp
, người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ
quỳ rạp trên mặt đất, toàn thân
loang lổ
vết máu cùng
vết bầm xanh tím xen kẽ nhau, đôi
môi đỏ mọng đang
bị bức phải phun ra nuốt vào
một cái du͙© vọиɠ xấu xí, tiểu huyệt
huyết nhục mơ hồ
sau lưng cũng đang bị
một
cái du͙© vọиɠ thô to
vào ra. Hai thị vệ vương phủ
đem thiếu niên mảnh khảnh nọ kẹp ở giữa, tàn nhẫn phát tiết du͙© vọиɠ. Thiếu niên không chịu nổi
ngôn ngữ cùng
động tác tra tấn thô bạo
khẽ
chau mày, nhưng đôi mắt sáng ngờ vẫn lóe lên một tia bất khuất ngoan cường...
Hai tên thị vệ sau khi phát tiết xong, lập tức có ngay hai kẻ khác thay thế vị trí
của họ, tiếp tục làm nhục thiếu niên.
Trong chòi nghỉ mát
là
một nam nhân toàn
thân vận
cẩm y, dáng người cao ngất, tướng mạo tuấn mỹ
, đôi mắt lạnh lùng quan sát hành vi man rợ đang tiến hành, trong ánh mắt lạnh như băng lóng lánh một tia huyết quang. Đây chính
là chủ nhân của ta, nam triều tứ Vương gia Nam Cung Lộc. Mà con người đang bị tra tấn kia chính là con trai độc nhất của thượng thư
Vương Lập Nghiệp, một tháng trước hộ bộ thượng thư buộc tội tứ Vương gia tư tham ô quốc khố, ý đồ gây rối, sau liền bị tứ Vương gia bày kế hãm hại, cả nhà bị gϊếŧ.
Viên Nhược Hàn
bởi vì tướng mạo xinh đẹp mà bị tứ Vương gia lưu lại làm nam sủng, ai ngờ Viên Nhược Hàn tuổi tuy nhỏ, ai ngờ lại ngoan cường giống như phụ thân của hắn. Sống chết cũng không theo Tứ Vương Gia,lúc giãy dụa vô tình làm bị thương cánh tay của tứ Vương Gia. Tứ Vương gia ở dưới cơn thịnh nộ, hạ lệnh muốn toàn bộ thị vệ vương phủ
phải đến luân bạo Viên công tử, vì thế nên đã xảy ra một màn trước mắt...
Ta ẩn thân sau đám thị vệ, nhìn thấy màn diến ghê rợn kia, móng tay hung bấu vào lòng bàn tay. Viên công tử đáng thương
đã muốn bị tra tấn đến
hấp hối,
khuôn mặt trắng bệch
nhỏ nhắn
không còn
lưu một tia sinh khí, ánh mắt sáng ngời cũng đã muốn nhắm chặt, thoạt nhìn giống như xác chết. Ta xem, nhưng cũng không thể cứu hắn, ai bảo
ta chỉ là một tên thị vệ nho nhỏ trong vương phủ này chứ.
Bạn bè ngày thường
vẫn hay vui cười đánh chửi
hôm nay giống như đều biến thành
dã thú, ta thất vọng
nhìn bọn họ từng
đám đi hướng về thiếu niên đáng thương kia,
hết lần này đến lần khác lặp lại hành động khiến người ta sôi sực giận dữ.
Rốt cục,
cái màn trình diễn man rợ khiến người ta ghê tởm này cũng gần kết thục.
“Các ngươi còn có ai
chưa thượng hắn?”Vương gia thấy không còn đứng ra, lạnh lùng hỏi.
Không ai lên tiếng, lũ dã thú
trên mặt là biểu tình
thoả mãn
. Quần áo hỗn độn cũng được chỉnh trang lại.
“Tất cả đều thượng qua?”
Vương gia một lần nữa đặt câu hỏi, ánh mắt lạnh như băng
quét qua khuôn mặt băn khoăn của đám thị vệ, đến lúc quét qua ta, ta liền cúi gằm xuống, chỉ cảm thấy
da đầu một trận run lên.
Vương Đao Tam
đứng ở phía trước xoay đầu,
ánh mắt không hảo ý liếc ta một cái, lòng ta giật thót, nảy lên một loại dự cảm xấu.
Quả nhiên, Vương Đao Ta
tiến lên từng bước, cung kính
khom người nói: “Ty chức thấy còn Lâm Thanh Vân vẫn chưa có làm.”
Tên Vương Đao Tam này
từ trước đến nay
cùng ta bất hòa, biết ta khinh thường loại việc cầm thú này, nên mới bẩm báo Vương gia để không cho ta sống khá giả.
Vương gia vừa nghe, sắc mặt phát lãnh, kêu lên: “Lâm Thanh Vân
đi ra!”
Ta thầm kêu khổ
một tiếng, nhanh chóng khom người đi ra giữa sân, chân sau quỳ xuống nói: “Ty chức tham kiến Vương gia!”
Ta quỳ trên mặt đất, Vương gia sau một lúc lâu vẫn
không có trả lời, ánh mắt băng ãnh sắc như đao kiếm lướt trên người ta.Ta nhận thấy ánh mắt hắn, trong lòng âm thầm nghĩ đối sách.
Một lát sau,âm thanh lạnh như băng của
Vương gia vang lên ở trên đỉnh đầu ta: ” Ngươi cũng thật to gan! Mệnh lệnh của bổn vương
cũng không nghe.”
“Ty chức không dám!”
“Vậy ngươi vì cái gì không làm? Chẳng lẽ ngươi nghĩ bổn vương trơ trẽn?”
“Ty chức không dám.”
“Ngươi không dám? Bổn vương
lệnh ngươi thượng Viên Nhược Hàn, lảm ngay lập tức.”Trong thanh âm của Vương gia không chút nào che giấu tức giận.
“Bẩm báo Vương gia, ty chức không phải không làm, thật sự là có nỗi khổ.”Ta ăn nói khép nép, bẩm cáo.
“Ngươi có nỗi khổ gì?”Vương gia thực đã mất hết kiên nhẫn.
“Ty chức cùng một nữ tử tình đầu ý hợp, đã có
chung thân chi ước. Ta từng thề kiếp nầy kiếp thân thể chỉ cho nàng một người, tuyệt không làm việc
trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu không thiên lôi đánh xuống, chết không toàn thây.”Ta bình tĩnh nói, nghiền ngẫm
phàn ứng của Vương gia.
Sau một lúc lâu không có tiếng trả lời, ta trong lòng lại càm cảm thấy bất ổn.
Đột nhiên, một đôi giày đen được thêu thùa tinh xảo sang trọng hiên lên trước mắt ta.
“Ngươi cho là bằng
lý do này thì
có thể ứng phó bổn vương?”Thanh âm của Vương gia
chợt vang lên bên tai ta, ta ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện Vương gia đang
cúi mình xuống,
ở bên tai ta nói chuyện, thân thể ta
cứng đờ,
nhanh chóng cúi đầu.
“Ty chức không dám!”
Vương gia một cước đá vào cằm của ta, đem ta đá té ngã xuống
mặt đất. Một trận đau đớn lan khắp toàn thân ta,chợt một đạo âm thanh
có thể đông cứng nước sông
lại vang lên trên đỉnh đầu ta.
“Ngươi lập tức
thượng hắn cho ta, nếu không ta cho ngươi
chết không toàn thây.”
Một chút hi vọng cuối cùng ở đáy lòng tan biến mất, ta không dám
xoa chiếc
cằm vừa bị đá, thoáng thong thả
từ
trên mặt đất đứng lên, một người lại ở
bên đùi ta đá một cước.
Ta nhìn lại, Vương Đao Tam
đang hướng nhìn ta, đắc ý cười.
“Vương gia kêu
ngươi nhanh lên, đừng con
mẹ nó lề mà lề mề
.”Hắn đắc ý cười lộ ra hàm răng trắng hếu.
Ta hung hăng
trừng mắt nhìn hắn một cái.Ở dưới cái nhìn chăm chú của vương gia và mọi người, đi tới phía sau Viên Nhược Hàn
.
Viên Nhược Hàn sớm cũng đã bị tra tấn đến
chết ngất
đi, giống như con búp bê vải bị phá hỏng, thê thảm nằm trên mặt đất, toàn thân cao thấp đều có
vết máu loang lổ,
sớm đã không còn nhìn thấy da thịt ngọc ngà.
Ta nhẹ nhàng
nâng cái mông của hắn lên, hắn khẽ hừ một tiếng, cho dù
là đang hôn mê, mày cũng mặt nhăn thành một đoàn.
Ta đem thân thể hắn chuyển thành tư thế quì, cánh mông bị
hành hạ đến
xanh tím
hiện ra trước mặt ta, hậu huyệt bị thao đến
huyết nhục mơ hồ,
chết hỗn hợp của dịch thể cùng máu loãng li ti từ chảy ra
, theo đùi chảy ròng đến
mặt đất.
Lòng ta dâng lên đột đạo xót xa, nhưng trên mặt cũng không dám lộ ra
một chút biểu tình thương tiếc.
Ta cởϊ qυầи cùng tiết khố, lộ ra phân thân không có chút phản ứng, có điểm không biết phải làm sao.
Vương gia lạnh lùng
liếc mắt xem xét phân thân của ta, trong mắt hiện ra
một chút dị sắc, ra lệnh: “Lập tức làm cho nó đứng lên.”
Lòng ta
âm thầm kêu khổ, chẳng lẽ
trước tiên phải ở trước mắt bọn hắn mà tự an ủi. Lấy loại tình huống
trước mắt xem, hơn – ba mươi người ở bên cạnh như hổ rình mồi
nhìn ta, hơn nữa sau khi khiến
nó đứng lên
xong còn muốn làm ta chuyện tối trơ trẽn nữa, ta như thế nào có thể làm được cho tốt đây?
Ta có điểm khó xử
nhìn Vương gia, thật cẩn thận khẩn cầu: “Vương gia, ty chức có thể hay
không trước tới nơi khác chuẩn bị một chút?”
“Làm
ở trong này.”Vương gia không chút nhượng bộ.
“Mau lấy tay chà xát
chà xát liền được, đừng con mẹ nó nũng nịu như đàn mà.”Vương Đao Tam
ở bên cạnh ồn ào.
Ta khẽ cắn môi, một tay bao lấy phân thân chậm rãi xoa nắn, một tay nắm bắt
hai âm nang phía dưới, tận lực làm cho chính mình quên đi người bên dưới, quên đi Vương gia đang ở bên cạnh lạnh lùng nhìn ta, tưởng tượng
đến tình
cảnh năm đó Ngọc Dung tắm rửa ở con sông phía sau thôn nhỏ.
Lần đó ta thừa dịp về nhà thăm người thân, tiền cùng
tiểu thanh mai trúc mã
Ngọc Dung đính ước
việc hôn nhân. Buổi tối ta kích động tới
ngủ không được,
liền đến con sông nhỏ ở sau
thôn tản bộ, vừa vặn gặp được Ngọc Dung
đang tắm.
Anh1 trăng sáng tỏ chiếu rọi làn da trắng nõn của Ngọc Dung
, khiến nàng càng thêm giống nàng tiên trong mộng. Tuy rằng chỉ là
kinh hồng thoáng nhìn, lại trở thành mộng xuân bám theo ta mỗi đêm. Nghĩ đến dáng người xinh đẹp của Ngọc Dung, ta mới thêm nghị lực mà duy trì công tác tại Vương phủ dơ bẩn này, chính là vì mong đến một ngày có thể mang đến cho tiên nữ của ta một cuộc sống ơm no áo ấm. Nhanh khế ước ta kí đến lễ mừng năm mới là hết hạn, ta là có thể lãnh được số tiền ba năm vất vả làm việc, trở về mua một cái nhà nhỏ rồi cưới nàng.
Nghĩ như vậy, một cỗ kɧoáı ©ảʍ len dọc trong cột sống, phân thân trong tay ta dần dần bành trướng, trở nên cứng rắn cùng lửa nóng.
Ta tăng nhanh động tác trên tay, du͙© vọиɠ
như
thủy triều trào dâng
đã
muốn bao phủ toàn thân ta, ta quên
hết thảy, toàn bộ
lực chú ý đều tập trung ở trên
bảo bối trong tay, trước mắt lóe lên dáng người băng thanh ngọc khiết
của Ngọc Dung.
Kɧoáı ©ảʍ không ngừng tăng lên, như bàn sơn đảo hải, ngay tại thời điểm
ta sắp bùng nổ, đột nhiên một bàn tay mạnh mẽ
nhéo vào bảo bối của ta, một trận đau đớn khiến cho ta từ trong thế giới
du͙© vọиɠ
chậm rãi tìm về
một chút thần trí.
“Ngươi đang nghĩ tới ai?”Thanh âm lạnh như băng bức ta mở mắt ra.
Ta ngơ ngác
nhìn
Vương gia đang gần ngay trước mặt,
mặt
của hắn đang
tựa
vào mặt của ta,
hơi thở ấm áp phun lên mặt ta, từ trong cặp mắt lạnh như băng của hắn, ta nhìn thấy phản chiếu một hình ảnh chính mình mà ta chưa bao giờ gặp qua. Hai má đỏ tươi mang theo mị ý,
đôi môi hé mở, giống như cá mắc cạn khẽ mấp máy, đôi mắt nghiêm túc
ngày thường bây giờ
giống như có vô hạn nhu tình ở bên trong
thi nhau quay cuồng. Đôi mắt bình thường vẫn không gợi chút chú ý
ở giờ khắc này lại mị ý mọc lan tràn, mang sự kinh diễm phi thường
..
Trong lòng dâng lên
một trận sợ hãi, du͙© vọиɠ còn đang bị
Vương gia nắm giữ trong chậm rãi nhuyễn
xuống.
Nhận thấy được điểm này, bàn tay Vương
gia
bắt đầu nhẹ nhàng
vuốt ve
du͙© vọиɠ của ta, bàn tay to ấm áp
bao vây lấy bộ vị yếu ớt nhất của ta, khinh nhu chậm niết, dần dần, bảo bối của ta lại không tự chủ được khôi phục lại
tinh thần.
“Ngươi vừa rồi nghĩ đến?”Vương gia lại hỏi
một lần nữa, thanh âm cũng không lạnh như băng giống lúc nãy, tựa hồ như phản ứng của ta rất vừa lòng hắn.
“Ta...”Ta mở miệng, thanh âm khàn khàn, mang theo
hương vị *** nồng đậm
, càng
giống như là rêи ɾỉ lấy lòng
.
Giờ khắc này, ta thế nhưng
lại nhìn thấy hắn nở nụ cười. Nó lãnh cứng rắn
, khóe miệng gợi lên
một độ cong mảnh mai như có như không, ánh mắt cũng không còn
lạnh như băng, ẩn ẩn có lưu quang chớp động, một khắc toát lên độ ấm giống như xuân về hoa nở
, lập tức khiến cho ta ngây người...
Lúc ta đang còn ngẩn người, đột nhiên thân thể
nhẹ hẫng, ta bị Vương gia ôm ở
trong lòng
ngực. Vương gia giống như phân phó
cái gì, sau đó ôm ta vội vàng
hướng hậu viện đi đến.