Chương 12
Sau đó, Ðường kiểm lại những gì đã diễn ra trong thời gian qua, nghĩ rằng
câu "Chết tôi mất!" phãi là mình nói mới đúng. Chàng nghĩ mãi không ra
tại sao cục diện lại trở nên rối ren và hỗn độn như thế nàỷ Chỉ biết là
bắt đầu từ hôm "tặng vỏ sò" thì "ba bạn" lại hành động như trước, đi
chơi với nhau như cũ.
Nguyên do chính có lẽ là vì Nhi "chẵng đành lòng". Nàng thường nói với chàng:
- Anh không thấy tội nghĩệp cho ảnh saỏ thiết
tưởng chúng ta cũng nên giúp cho Thế Sở sống qua quãng thời gian đau
khổ, anh đồng ý chứ? Đàng nào cũng sẽ là bạn với nhau từ giờ về saụ
Rồi từ hôm đó trở đi, bất cứ hoạt động nào của
Ðường và Nhi cũng có chân Thế Sở cả, và hắn luôn luôn tỏ ra khiêm tốn lễ độ, vui vẻ nhã nhặn, biết chiều ý người khiến cho Ðường không còn cớ
nào để từ chối hắn chen vào đời sống của mình. Sự thật thì chàng cũng đã nhiều lần từng phản đối chuyện đó, nhưng lần nào Nhi cũng tỏ vẻ buồn
lòng:
- Mộ Ðường, anh vốn là con người độ lượng, khí khái và hào phóng, sao lại chẵng dung nạp được "thủ hạ bại tướng"?
"Nhi ơi, anh cũng như mọi người đàn ông khác,
đâu có độ lượng, hào phóng như em tưởng, hắn là cái gai trong mắt anh,
hắn là mối đe dọa lớn của chúng ta" nhưng than ôi, những lời "ích kỹ" đó làm sao nói ra cửa miệng với Nhi được?
Công việc của Ðường ngày càng bề bộn thêm, phòng mạch của chàng ngày nào cũng đông khách. Sao thời buổi này thiên hạ lắm bệnh quá vậy, làm sao như đi khám bác sĩ là một thứ "mốt" chẵng bằng.
Có hôm sau giờ tan sở, Nhi tới phòng mạch thăm chàng cũng phãi cảm thán:
- Bây giờ tôi mới biết nguyên do tại sao rạp chiếu bóng vắng khách, té ra thiên hạ đổ xô đi khám bệnh ráo!
Hàng ngày cứ 9 giờ sáng mở cửa ra là bắt đầu bận rộn cho đến 11 giờ khuyạ Ðường đã dành hết ngày giờ quý báo nhất của
mình cho bệnh nhân, chàng cặm cụi làm việc đến nỗi không làm sao nhín
chút thì giờ để gọi một cú điện thoạị
Hết tháng 8 rồi tháng 9 lại trôi qua, Ðường sực
nhớ dạo này Nhi ít khi tới phòng mạch thăm chàng như trước, tuy nhiên
đôi lúc nàng có gọi điện thoại đến giải thích rằng:
- Em biết anh đang bận việc nên không qua làm rộn anh. Vậy sau giờ nghĩ mời anh qua bên này chơị
Nghĩ cũng có lý, nếu bảo ngày nào cũng tới phòng mạch ngồi nhìn những người già, đứa trẻ bệnh hoạn bước ra rồi bước vào, thật là một chuyện nhàm chán quá đi, điều đó chàng rất thông cảm với
nàng, nhưng đã nhiều lần chàng bắt gặp nàng ngồi cận kề Thế Sở, chuyện
trò vui vẻ trong căn nhà "ảo tưởng" thì cảm thấy khó chịu làm saọ Thế
rồi quả bom nổ chậm đã phát nổ vào một đêm cuối tháng 9.
Đêm đó, khi Ðường bước vào nhà "ảo tưởng", sau
khi phòng mạch chàng nghỉ việc là đã quá 11 giờ khuya, đang lúc Nhi và
Thế Sở ngồi chung một chiếc sofa, còn A Tử thì đi chơi với bạn trai tới
giờ đó còn chưa thấy về. Từ đầu mùa hè năm nay, A Tử đã quen biết một
chàng trai làm trong hãng buôn, nghe nàng gọi tên là Cao Khải, nhưng
nàng bảo rằng, Cao Khải chỉ là hỗn danh chứ không phãi tên thật, bởi vóc người chàng cao lỏng khỏng nên có chữ "Cao", còn về chữ "Khải" thị A Tử cười nắc nẻ rằng:
"Các bạn nghĩ là hiểu ngay". Thấy A Tử liên hệ với Cao Khải rất mật thiết, Nhi thường đề nghị:
- Chị đưa anh ấy đến cho tụi này biết mặt coị
Nhưng lần nào A Tử cũng trả lời liếng thoắng rằng:
- Tao không muốn cho anh ấy bị tiêm nhiễm cái
trò chơi "Tam Nhân Đồng Hành" của tụi bâỵ Quả thật "Tam Nhân Ðồng Hành"
là một trò chơi rất nguy hiểm giữa Ðường với Nhi và Thế Sở. Đêm đó,
Ðường mục kích cảnh chướng tai gai mắt sao khỏi nổi máu ghen? Chàng bận
việc suốt ngày, chỉ mong được huởng giây phút yên tinh, êm ái, tại sao
Thế Sở lại đến chiếm ngang xương?
- Thế Sở, anh đến đây được bao lâu rồỉ
Giọng nói của Ðường có mùi thuốc súng.
- Tôi đi đón Nhi về vào lúc vừa tan sở.
Nhưng Thế Sở trả lời một cách bình thản:
- Chúng tôi cùng đi ăn gỏi cá, món Nhi thích nhất, sắm một món đồ chơi, đây anh xem nè.
Ðường nhìn kỹ lại đó là một con diều hâu hình chim đại bàng màu đào hồng.
- Để cuối tuần này chúng ta đi thả dĩều chơi,
Thế Sở có vẻ phấn khởi tiếp:
- Như anh đã biết, mùa thu là mùa thả diềụ
- Ủa, đã sang thu rồi saỏ
- Ờ, mùa thu Đài Loan đến có hơi muộn, nhưng bây giờ là cây phong ở Sam Lâm Khê đã trổ màu đỏ rồị
- Sam Lâm Khê?
Ðường bỡ ngỡ hỏi:
- Sam Lâm Khê ở đâu vậy
- Ối cha!
Nhi than dài một tiếng, vẫn ngồi rút mình trong
sofạ Đêm đó nàng mặc chiếc áo cánh hở cổ ngắn tay với quần short để lộ
cặp đùi dài thõng thượt. Nhằm lúc Thế Sở khom lưng quấn dây dĩều, chẵng
hiểu là vô tình hay hữu ý, cùi chỏ của hắn cứ hay chạm vào bắp vế nàng.
- Sao anh quê quá vậỵ
Nàng nhìn Ðường cười bảo:
- Cả thắng cảnh Sam Lâm Khuê cũng chẵng biết ở
đâủ Để em mách cho nè, Sam Lâm Khuê ở huyện Nam Đầu, từ Khê Đầu lái xe
vào chừng một tiếng đồng hồ là tớị Vào mùa thu này, lá Phong thu ở đó
đều trở thành màu đỏ khắp sườn đồi trong rất ngoạn mục. Trên đồi còn có
những hoa Thạch Nam, hoa Ngu đóa, gộp chung lại y như là Tú Cầụ Ngoài ra còn có hai dòng thác, nhiều thần mộc (Cổ thụ thật lớn) và khúc sông nhỏ để dìu khách thả câụ
- Bộ em rành chổ đó lắm saỏ
Ðường nhướng mắt hỏị
- Dĩ nhiên, hồi tháng mười năm ngoái tụi em có
đến đó ở chơi nhũng ba ngày, do Thế Sở lái xe, chẵng những đến Sam Lâm
Khuê mà còn tới cả Phượng Hoàng Cốc nữa cơ. Lần đó đi chơi thiệt là vui!
- Bởi vậỵ
Thế Sở tiếp lời:
- Chúng tôi dự định cuối tuần này đi thăm lại
cảnh cũ. Rất may mắn vừa phải lúc tôi thực hiện xong một loạt tiết mục
phim truyền hình, được nghỉ phép cả tuần lễ Nhi cho biết là có thể xin
được ba ngày phép cộng với ngày thứ bảy và chủ nhật là có đủ năm ngày
liền. Còn anh, Mộ Ðường?
Ðường nhìn Thế Sở rồi lại nhìn Nhi:
- Trong chương trình của các người có cả tôi nữa saỏ
- Sao anh hỏi kỳ vậy
Nhi vẫn tươi cười tiếp:
- Anh là vai chánh trong chương trình này, tụi em đều đi đến qua đó rồi, chỉ còn mình anh là chưa thôị
-Nhị
Chàng bước tới trước sofa nhìn nàng bảo:
- Bộ em nghĩ rằng, cả dám bệnh nhân của anh họ sẽ hẹn nhau đừng ai sinh bệnh để cho ông bác sĩ này có dịp đi chơỉ
Lập tức nụ cười của nàng biến mất, như nói thầm:
- Làm bạn với bác sĩ thế này thật là chán, chẵng bao giờ chịu nghĩ xã hơị
- Nhi, ngay từ ban đầu em đã biết rõ anh là bác sĩ cơ mà.
Chàng có vẻ bất bình.
- Đúng! Là một ông bác sĩ vĩ đại, bác sĩ bất hủ, bác sĩ cứu nhân độ thế.
- Nếu em có bất mãn về nghề nghiệp của anh,
Chàng ngắt lời nàng và lôi nàng ra từ trong
sofa, bởi cánh tay cũng như bắp đùi nàng lúc nào cũng nằm trong tầm họat động của Thế Sở. Chàng tỏ thái độ cứng rắn:
- Thì anh xin lỗi, không thể đổi nghề vì em được.
- Vậy anh sẽ làm gì cho em?
Nàng đứng thẳng người trực diện với chàng, đặt đôi tay lên vai chàng:
- Từ trước tới giờ em chẵng thấy anh làm được gì cho em cả.
Câu nói của nàng làm cho bầu không khí trong căn nhà "ảo tưởng" trở nên căng thẳng.
- Vậy saỏ
Chàng bác lại:
- Nếu em chẵng nhìn thấy thế là em đui, em chẵng nghe thấy đó là em điếc, nếu em chẵng cảm thấy là em ngu!
Nhi ương ngạnh phản pháo:
- Có thể em đui, em điếc, em ngu, nhưng sự thật
là em chưa thấy anh đã làm được cái gì cho em. Anh hằng bảo yêu em hơn
mạng sống của anh, Thế mà chỉ xin anh nghỉ phép đôi ngày để đi chơi với
em cũng chẵng đặng...
- Nhưng bệnh nhân thì làm sao mà xin nghĩ phép với bệnh tật của họ?
- Nói vậy là anh nhất định không chịu đi Sam Lâm Khuê?
- Thôi được rồi Nhị
Từ trong sofa, Thế Sở nhảy ra bảo:
-Ðường không rãnh thì mình rủ A Tử và Cao Khải
cùng đi, đã từ lâu tôi ao ước biết mặt anh Cao Khải đó. Có những bốn
người chúng ta lên đồi thi đua thả dĩều, xuống suối thi đưa câu cả. Như
vậy cho dù ông bác sĩ không đi, chúng ta vẫn chơi vui như thường.
Nhi bá vào cổ Ðường, áp sát thân hình mềm mai vào người chàng và trở lại với giọng dịu ngọt:
- Mộ Ðường, anh đi với em đi anh, anh có thể
treo bảng tuyên bố có việc phải nghĩ ba ngày, thiết tưởng những con bệnh tự họ sẽ biết đi tìm bác sĩ khác, Ở Đài Bắc, đâu phải chỉ có một ông
bác sĩ này thôị
Chàng hơi giao động bỡi lời lẽ âu yếm của nàng, nhưng:
- Em cũng nên nhớ là, đặt vấn đề du ngoạn ưu
tiên trước công việc chính là sự thiếu cân nhắc. Từ ngày gặp em đời sống của anh đã bị xáo trộn nhiều rồị
- Là sự bất hạnh của anh chăng?
- Ôi!
Chàng chỉ than nhẹ một tiếng.
- Anh đang hối hận?
- Không, chẵng bao giờ
Chàng lắc đầụ
Nàng lại cười duyên, ánh sáng trở lại:
- Vậy thì chúng ta cùng đi Sam Lâm Khuê nhé.
- Em nhất định phải đỉ. Không đi không được saỏ
- Vâng.
Nàng vẫn giữ lập trường:
- Em đã phấn khởi suốt đêm về chuyến du ngoạn này, em đã hoạch định chương trình tỉ mỉ rồi
- Mộ Ðường
Thế Sở đỡ lời nàng:
- Anh chớ làm cho Nhi cụt hứng, cả đến phục trang du ngoạn cô ta cũng đã sắm dầy đủ rồị
Thấy Thế Sở xen vài, Ðường lấy làm bực tức:
- Nghĩa là dù tôi không đi, các người cũng vẫn thực hiện chương trình đã vạch sẵn?
Thế Sở im miệng lại, Nhi cũng gần như nín thở.
- Có đúng vậy không?
Ðường lớn tiếng hơn nữa:
- Nếu tôi không đi, các người có đi không? Nhi, em nói đi!
Nàng trố mắt nhìn chàng:
- Chỉ có chuyện đi chơi mà anh làm gì dữ vậỷ
Nàng cảm thấy bất bình, chớp mắt lia lịa:
- Bộ anh cho là anh không đi thì em cũng không được đỉ
- Ừ!
Ðường buộc miệng trả lời không lưỡng lự. Cả 3
người đều im lặng. Nhi nhìn Ðường một hồi, rồi từ từ buông tay xuống,
trở lại ngồi vào sofạ Bất ngờ, Thế Sở vỗ vào đùi nàng một cái, cười bảo:
- Nhi đừng giận, Mộ Ðường chẵng qua là nói vậy thôi!...
- Thế Sở!
Thế Sở vốn tưởng đó là một tuyệt chiêu khả dĩ
hoá giải cuộc xung đột vừa rồi, nào ngờ Ðường đột nhiên thét lên, lớn
tiếng đến nỗi chính chàng cũng phãi giật mình.
Ngọn lữa căm hờn đã nén tự lâu trong lòng chàng, giờ đây bộc phát như hoả diệm sơn phát nổ, chẵng còn cách nào ngăn chặn nổi, chàng chỉ thẳng vào mũi Thế Sở:
- Mày cút đi cho tao! Thế Sở, mày nghe đây,
chuyện gì giữa tao với Nhi, tụi tao tự giải quyết với nhau, đâu cần mày
xía vào, hãy im cái mồm của mày đi, chớ xen vào việc của tụi tao! Bây
giờ thì mời mày ra khỏi nhà này để tao nói chuyện riêng với Nhi!
Như quả bom hạng nặng phát nổ làm chấn động cả
gian nhà. Mặt Thế Sở đỏ gay, gân cổ phình lên, trái lại mặt Nhi tái mét, cắt không ra máụ Thế Sở đứng thẳng người dậy trong tư thế sẵn sàng, gân cổ hỏi:
- Ðường, anh bảo tôi cút đi phãi không?
- Ờ!
Ðường quát tháo:
- Tao biểu mày cút đó!
Sợ hai còn gà cồ chọi nhau, Nhi nhảy ra đứng chận trước mặt Thế Sở. Hắn hỏi:
- Nhi, cô có muốn tôi cút đi không?
Nàng xoay lại nói với Ðường:
- Mộ Ðường, anh lấy tư cách gì để đuổi Thế Sở?
Đây là nhà của em, Thế Sở là bạn em, anh bằng vào đâu mà biểu người ta
cút? Anh tưởng yêu nhau là anh có quyền lũng đoạn cả đời sống em, mạt
sát thú vui của em, có quyền đuổi cả bạn bè của em hả? thế là anh tự
phụ, anh hϊếp đáp người quá đi!
Lời của Nhi như nước lạnh tưới vào đầu, Ðường tê tái cõi lòng, nhưng cơn giận vẫn không nguôi:
- Cô nói đúng, Nhi, tôi không có tư cách đuổi bạn cô, không có quyền lũng đoạn đời cô, làm mất thú vui của cô.
Chàng bước tới trước mặt nàng:
- Nhưng có một điều cô nên nhớ, trong đời cô chỉ được quyền có một người đàn ông thôi, không là tôi thì là nó, cô không
thể bắt cá hai tay mãi như thế được! Bây giờ thì cô cứ chọn đi, nếu cô
giữ nó lại thì tôi cút! Cô nói đi, Nó hay là tôỉ.
Nỗi đâu thương trong lòng Nhi hiện lên rõ nét mặt. Nàng cũng lớn tiếng lên:
- Anh nhất định đòi tôi chọn trước cảnh nàỷ Anh
là kẻ độc tài, là một bạo chúa! Anh ích kỷ, chẵng hiểu tôi tí nào, chẵng có chút máu văn nghệ mà chỉ biết có hành nghề thôi! Giữa tôi với anh là hai Thế giới cực đoan...
- Đủ rồi!
Ðường ngắt ngang lời Nhi:
- Như vậy tức là cô đã chọn rồi! Thế Sở, chúc
anh vui vầy hạnh phúc! Nhưng Nhi, lần sau mà cô có tự tử nữa thì xin
lỗi, chớ có gõ cửa nhà tôi! Chào các người!
Chàng xông ra cửa và khép lại thật mạnh taỵ Tiếng "ình" của cánh cửa làm cho con tim chàng vỡ tan như mảnh kiếng bị đập nát.