Băng Hỏa Ma Trù

9/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
- Trong thế giới tiên hiệp sắc màu đầy rẫy, những tưởng chỉ đến thất chủng nguyên tố ma pháp đã là kỳ ảo hết mức, không ngờ lại xuất hiện một nét văn hóa cổ kính ngày xưa: Trù nghệ (nấu ăn), khiến cho …
Xem Thêm

Chương 29: Thanh Phong Trai ( Trung )
" Trường học trù nghệ? ". Niệm Băng chính là lần đầu tiên nghe đến từ này, hiện tại ngay cả trù sư cũng có trường học sao? Nghe sư phụ nói, hẳn là chỉ có đi học việc mới đúng a!

Thiếu nữ khinh thường liếc nhìn hắn: " Ngay cả trường học trù nghệ cũng không biết, còn muốn vào Đại Thành Hiên sao? Ta thấy ngươi nên đi mau đi. Nơi này không phải nơi ai cũng có thể vào được ".

Lúc Niệm Băng đang không biết nên làm thế nào, từ trong Đại Thành Hiên đi ra một người, người này thân hình cao lớn, nhìn qua có bộ dáng chừng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt bành ra, khiến người ta có cảm giác hung bạo, mặc trường bào màu tím, tay phải đang phe phẩy một chiếc quạt, chiếc quạt rất lớn, chiều dài phải tới một thước năm tấc, từ bộ dáng hắn phe phẩy có thể thấy được, trọng lượng cây quạt không nhỏ, tuyệt không phải làm từ gỗ. Vừa ra đến cửa, hắn nhìn ngay thấy Niệm Băng, vài bước đã đi tới nơi, hỏi: " Có chuyện gì? ".

Tám thiếu nữ vốn đang cười cợt vừa thấy trung niên nhân này lập tức đứng về vị trí, nét cười cợt trên mặt cũng không còn, thiếu nữ vừa mới nói chuyện với Niệm Băng nói: " Tam chưởng quỹ, người này muốn đến chỗ chúng ta làm thuê, nhưng hắn ngay cả trường học trù nghệ còn không biết, ta đang bảo hắn rời đi ".

Trung niên nhân liếc ngang nhìn Niệm Băng một cái, không nhịn được nói: " Biến mau biến mau, đừng chắn trước mắt lão gia. Bộ dạng ngươi như quỷ đói, lau giày cho ta cũng không được ".

Niệm Băng trong mắt hàn quang đại phóng, vừa muốn phát tác, lại nghe sau lưng vang lên một thanh âm trong trẻo, " Ồ, Liệu Tam chưởng quỹ lại bắt đầu phát uy rồi, không biết từ lúc nào mà chó trụi lông cũng biết đi giày vậy? ".

Niệm Băng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một thiếu nữ ngồi trên ngựa đã tới gần sau lưng hắn tự lúc nào, con ngựa cực kỳ cao lớn, giống như chiến mã của kỵ sĩ trong Ngân Vũ kỵ sĩ đoàn ngày đó, toàn thân tuyết bạch, không có một sợi tạp mao, thiếu nữ trên ngựa mặc y phục màu đỏ, vóc người thon dài kiện mỹ, mi vũ cứng cỏi anh khí mười phần, bên hông giắt một bao kiếm dài màu đỏ, mặc dù tướng mạo so ra không tuyệt sắc như Phượng Nữ, nhưng lại có vẻ đẹp hoạt bát, tóc dài nâu xoăn xoăn phi tán sau lưng, hồng y bạch mã, nhất thời tạo nên một cảnh tượng cuốn hút ở giữa đường.

Liệu Tam chưởng quỹ vừa nghe thấy thiếu nữ mỉa mai, nhất thời giận dữ, đứng tại chỗ căm tức: " Tuyết Tĩnh, ngươi đừng tưởng rằng có lão cha ngươi làm chỗ dựa mà ta không dám làm gì ngươi ".

Tuyết Tĩnh từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi tới cạnh Niệm Băng nhìn Liệu Tam chưởng quỹ, khẽ cười nói: " Phải vậy không? Vậy ngươi đến đây! Ta muốn xem xem, ngươi có thể làm gì được ta? Cũng không biết lần trước là ai quăng ngã chó ăn phân. Đại Thành Hiên, hừ, ta khinh ". Liệu Tam chưởng quỹ hiển nhiên đối với thiếu nữ Tuyết Tĩnh rất cố kỵ, mặc dù mặt đỏ bừng vì tức giận, nhưng như thế nào cũng không dám phát tác. Xoay chuyển ánh mắt, tức giận nhất thời có đối tượng để phát tiết, quạt trong tay chợt quật vào bả vai Niệm Băng, " Tiểu tạp toái, còn không mau biến đi ".

Niệm Băng trong lòng vốn đã tràn ngập cừu hận, tai nghe tiếng gió tạo ra từ chiếc quạt trong tay Liệu Tam chưởng quỹ, hắn biết rõ, nếu bị đánh trúng, sợ rằng xương bả vai sẽ đều vỡ vụn. Nhưng là, hắn tâm cơ thâm trầm không có phát tác, a một tiếng, loạng choạng lùi về phía hồng y thiếu nữ sau lưng, hồng y thiếu nữ cổ tay rung lên, một đạo hồng sắc đấu khí phóng ra, phanh một tiếng, Liệu Tam chưởng quỹ bước lùi vài bước, suýt nữa ngã sấp xuống mặt đất. Hồng y nữ Tuyết Tĩnh khinh thường hừ một tiếng, nói: " Chó trụi lông còn muốn cắn người, nếu hôm nay ta không để cho ngươi biết lợi hại, ta không phải là Tuyết Tĩnh ".

" Tuyết cô nương, nể mặt ta bỏ qua đi ". Một thanh âm kẻ cả vang lên, từ trong Đại Thành Hiên đi ra một người, người này nhìn qua khoảng hơn năm mươi tuổi, vóc người béo lùn, mặc trường bào màu vàng, trên đó còn thêu một đám hoa màu vàng, mặt béo phục phịch, tinh quang lóe ra từ cặp mắt ti hí bị che lấp giữa những mảng thịt nung núc.

" Lão đại, Tuyết Tĩnh lại gây sự trước cửa nhà chúng ta, ngươi nhất định phải giáo huấn một chút ". Liệu Tam chưởng quỹ vội vả hướng gã béo lùn cầu trợ. Gã béo lùn nhướng mày, tát cho hắn một cái đến loạng choạng, lạnh giọng nói: " Cút vào cho ta, mất mặt còn chưa đủ sao? ". Liệu Tam sắc mặt hơi đổi, nhưng cũng không dám nói gì nữa, ủ rũ quay vào Đại Thành Hiên. Hắn vừa đi, trên mặt gã béo lùn nhất thời tươi cười, thịt trên mặt không ngừng rung rung theo tiếng cười, " Tuyết cô nương, Đại Thành Hiên chúng ta cùng Thanh Phong Trai các ngươi luôn luôn nước sông không phạm nước giếng, chúng ta cứ giữ hòa khí mà làm ăn đi ".

Tuyết Tĩnh cười lạnh một tiếng, " Nguyên lai là đại chưởng quỹ đi ra. Được, đánh cho cũng phải để cho chủ nhân vài phần mặt mũi, lần này thì quên đi, ngươi bảo Liệu Tam nhớ kỹ cho ta, còn thấy khi dễ người, hừ ". Xoay người vừa muốn rời đi, lại vừa lúc thấy Niệm Băng sau lưng, nhìn thần sắc bối rối của hắn, Tuyết Tĩnh tức giận nói: " Ngươi cao lớn như vậy mà chỉ là phế vật. Nam nhân bây giờ a! ".

Niệm Băng vốn đối với Tuyết Tĩnh có vài phần hảo cảm, nhưng vừa nghe lời ương ngạnh này của nàng, hảo cảm nhất thời giảm đi vài phần, vừa muốn nói gì đó, lại nghe Tuyết Tĩnh tiếp tục: " Tìm việc sao, theo ta đến đây, Thanh Phong Trai chúng ta đang thiếu một người chẻ củi ". Nói xong, đi tới dắt bạch mã, hướng cửa bên của Thanh Phong Trai đi tới.

Chẻ củi? Không thể nào, chẻ nhiều năm như vậy, bây giờ lại phải chẻ củi. Trên mặt Niệm Băng không nhịn được toát ra một tia cười khổ, mặc dù hắn đối với chẻ củi sớm chán nản rồi, nhưng muốn không bị lộ ra trù nghệ của mình mà tiến vào Thanh Phong Trai, sợ rằng cũng chỉ có như vậy thôi. Bất đắc dĩ, hắn đi theo Tuyết Tĩnh, đi vào cửa bên của Thanh Phong Trai.

Vừa vào cửa, Niệm Băng lập tức ngửi thấy được một mùi thơm thoang thoảng, chính xác đó là mùi thơm của thực vật, không khí phảng phất trở nên thanh tân hơn nhiều, đưa mắt nhìn, ngoại trừ một con đường nhỏ lát đá phẳng phiu, mọi thứ chung quanh đều một màu xanh biếc, ở trung tâm có một cái hồ, hồ không lớn, chỉ khoảng ba, bốn trăm thước vuông, phía trên có mái hiên uốn lượn, bốn chiếc đình nằm liên tiếp, trông rất đặc biệt, khí tức điển nhã cực kỳ.

" Uy, nhìn cái gì? Đi mau ". Tuyết Tĩnh không kiên nhẫn nói với Niệm Băng, lúc này nàng mới thấy rõ tướng mạo của Niệm Băng, trong lòng thầm nghĩ: anh tuấn thì cũng anh tuấn, chỉ là một chút bản lĩnh cũng không có. Trời cao ban cho hắn hình dáng như vậy, thật sự là lãng phí. Bạn đang đọc truyện được copy tại Đọc Truyện

Hai gã hạ nhân áo xanh đi tới, trong đó một tiếp lấy dây cương trong tay Tuyết Tĩnh, cung kính nói: " Tiểu thư, người đã về. Long Linh đại ma pháp sư đã đợi người nửa ngày rồi ".

" Linh nhi tỷ tỷ tới? Thật tốt quá, ta đang muốn tìm nàng, nàng ở nơi nào? ". Trên mặt Tuyết Tĩnh toát ra quang mang hưng phấn.

Tên hạ nhân đáp: " Long Linh đại ma pháp sư đang ở Lãm Nguyệt Các ".

" Tốt, ta bây giờ phải đi. A, được rồi, người này là ta cứu trên đường, mang hắn tới sài phòng đi chẻ củi đi, ta nhớ là ở đó đang thiếu người ".

" Vâng, tiểu thư ". Tuyết Tĩnh chạy nhanh, trong nháy mắt đã xuyên qua hành lang mất dạng. Một gã hạ nhân khéo ngựa đi, gã hạ nhân còn lại nói với Niệm Băng: " Theo ta đến đây ".

Niệm Băng đáp ứng một tiếng, đi theo tên hạ nhân áo xanh này, hướng vào sâu bên trong Thanh Phong Trai, càng đi, hắn càng bị khí tức điển nhã của nơi này ảnh hưởng, từng bố trí đều thể hiện sự khéo léo của chủ nhân, đình thai lầu các được sắp xếp đem đến cho người ta một thứ mỹ cảm đạm nhã.

Hạ nhân mang theo Niệm Băng ra tiền viện, đi tới một loạt phòng, tới trước cửa phòng cuối cùng, cung kính nói: " Tổng quản, người có ở đây không? ".

Một thanh âm nhẹ nhàng vang lên, " Vào đi ".

Hạ nhân đánh mắt nhìn Niệm Băng, mang theo hắn đẩy cửa mà vào, trong phòng rất sạch sẽ, có hai gian phòng, không nhìn thấy gian bên trong, nhưng gian bên ngoài chứa đầy sách vở, trên tường treo mấy bức tranh chữ, trên chiếc bàn gỗ hoa hoa điêu rộng rãi bày đủ các loại văn cụ, ngồi sau bàn là một nam tử ướng chừng hơn ba mươi tuổi, hắn mặc một thân trường bào màu trắng, đang cúi đầu viết gì đó, mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt, Niệm Băng lại kinh ngạc phát hiện, người này tướng mạo mặc dù bình thường, nhưng lại có một loại khí chất rất đặc thù. Đạm nhã mà lại cao quý. Tổng quản, tổng quản của Thanh Phong Trai đây sao?

Thêm Bình Luận