Chương 21: Băng hỏa đồng nguyên ( Hạ )
Đẩy mộc xa, Niệm Băng đi bên cạnh Tra Cực, hai người chậm rãi hướng về phía ngoài thành, hôm nay khí trời phi thường sáng sủa, bầu trời nghìn dặm không mây, không khí sáng sớm lành lạnh không ngừng thổi tới, cực kỳ thoải mái.
Gần đến bắc thành môn, tiếng vó ngựa đột nhiên từ ngoài cửa thành vang lên, binh lính thủ thành của Băng Nguyệt đế quốc chỉnh tề xếp thành hàng ở hai bên, trong đó một số đi dẹp những người trên ngã tư đang chuẩn bị ra vào thành sang hai bên.
Ba cỗ mã xa nhanh chóng nhập thành, mã xa toàn thân màu trắng, hai bên đều có một lục mục tinh rất lớn kết bằng ngân sắc ti tuyến, ở giữa lục mang tinh là một băng hoa tinh tế. Nhìn thấy tiêu chí đó, bình dân trong Băng Tuyết thành không khỏi trở nên nghiêm nghị, có người thậm chí cung kính hướng mã xa hành lễ. Đương nhiên, trong số này không kể đến Tra Cực và Niệm Băng.
Phù hiệu bằng băng hoa, Niệm Băng đã biết rồi, bất quá, song quyền của hắn lại siết chặt lại, trong mắt toát ra quang mang cừu hận mãnh liệt, chính là bọn hắn, chính là bọn hắn đã cướp đi hạnh phúc của mình a!
Mã xa nhanh chóng đi qua, Tra Cực ho khan một tiếng, nói:
" Chúng ta đi ". Niệm Băng nét mặt trơ ra, hắn âm thầm tự nhủ, năng lực hiện tại còn quá kém, nhẫn nại, nhất định phải nhẫn nại.
Đường từ Băng Tuyết thành về đào hoa lâm mặc dù không tính là xa, nhưng đến trưa bọn bọ mới về tới mộc ốc. Xử lý xong những thứ mua được, Tra Cực cho Niệm Băng về phòng nghỉ ngơi, ngày mai, sẽ tiếp tục học tập trù nghệ của hắn. Niệm Băng vừa mới tiến vào cảnh giới băng hỏa đồng nguyên, cũng đang muốn minh tưởng nhiều hơn để củng cố ma pháp lực, ăn xong mỹ vị ngọ xan ( ND: ngọ xan – bữa trưa) Tra Cực nấu liền lập tức trở về phòng gian nghỉ ngơi.
Từng ngày từng ngày trôi qua, Niệm Băng dưới sự dạy dỗ của Tra Cực từ từ lớn lên. Ngày thứ hai sau khi từ Băng Tuyết thành trở về, hắn đã minh bạch tại sao lúc đầu Tra Cực nói với hắn, muốn học giỏi trù nghệ, phải kinh qua quá trình từ gầy thành béo, rồi lại từ béo thành gầy. Từ gầy thành béo, tự nhiên là do mỗi ngày ăn uống thức ăn do Tra Cực nấu, không nói đến vị đạo trong đó, có lượng lớn dinh dưỡng bổ sung, hắn tự nhiên biến thành một tiểu bàn tử. Mà quá trình từ béo thành gầy sẽ tương đối thống khổ. Phương pháp của Tra Cực rất đơn giản, hắn bắt Niệm Băng phụ trách việc nấu cơm hàng ngày. Chính mình nấu chính mình ăn, hắn chỉ thông qua lý luận mà chỉ điểm một chút, còn lại thì đều để Niệm Băng tự mình tìm tòi. Một năm như thế, Niệm Băng gầy đi, trở lại là một thiếu niên thanh tú như lúc đầu. Thức ăn do một người mới tập nấu có vị đạo gì, sợ rằng ai cũng hiểu được, sau khi được ăn toàn mỹ vị, hắn nấu ra cái gì có thể ăn vào được thì thật là hiếm thấy, muốn không gầy đi cũng không được.
Hai năm thời gian, giúp cho Niệm Băng có được cơ sở bền vững, bắt đầu từ năm thứ ba, hắn bước vào quá trình chính thức học tập trù nghệ, Tra Cực đối với hắn yêu cầu phi thường nghiêm khắc, mỗi ngày luyện tập, đều khiến Niệm Băng mệt mỏi không chịu nổi. Minh tưởng vào ban đêm là lúc nghỉ ngơi tốt nhất của hắn, chẳng những có thể khiến thân thể từ mệt mỏi khôi phục, mà còn từ trong quá trình học tập trù nghệ và minh tưởng, tinh thần lực của hắn tiến bộ không hề chậm hơn ma pháp lực. Thời gian học tập càng dài, Niệm Băng càng thấy nhiều điều thần kỳ xảy ra trong trù nghệ, trên người Tra Cực tồn tại đủ loại phương pháp nấu nướng chế biến, giống như biển rộng thâm bất khả trắc. Niệm Băng tựa hồ đã quên đi cừu hận, tâm lực toàn thân tập trung vào việc học tập trù nghệ. Được Tra Cực chỉ dẫn, ngộ tính của hắn dần dần hiển hiện, thường xuyên đưa ra vài giải thích tân kỳ để cùng tham khảo với Tra Cực. Tới năm thứ năm, Niệm Băng đã không còn hoàn toàn chỉ học tập từ Tra Cực, mà qua thương thảo với Tra Cực, dần dần đem ma pháp cùng trù nghệ kết hợp lại, như vậy, chẳng những trù nghệ của hắn tăng lên, đồng thời, cũng là phương pháp tu luyện ma pháp khống chế lực tốt nhất. Các loại mỹ thực do ma pháp nhập trù chế ra lần lượt xuất hiện trên tay Niệm Băng, kỹ nghệ của Quỷ Trù cũng đã có truyền nhân.
" Sư phụ, trưa nay người muốn ăn cái gì? Gần đây thân thể người không tốt lắm, ta đi bắt hai con cá, rồi nấu canh cho người ăn, Minh Diễm Ngư Canh mấy ngày trước ta nghiên cứu ra nhất định sẽ khiến vị khẩu của người cực kỳ thỏa mãn ". Niệm Băng hoàn thành bài chẻ củi hôm nay, đi tới trước cửa phòng Tra Cực hỏi.
Tra Cực ngồi trên ỷ ở trong phòng, nếp nhăn trên mặt so với mấy năm trước đã sâu hơn rất nhiều,
" Niệm Băng, ngươi tiến đến ngồi xuống, sư phụ có chuyện nói với ngươi ".
Niệm Băng ngây ra một chút, bước đi vào phòng gian, kéo một cái ghế ngồi bên cạnh Tra Cực,
" Sư phụ, người hôm nay làm sao vậy? Sài đao phách ti công phu của ta đã đại thành rồi, người không muốn nhìn sao? Còn về thức ăn, bụng người vốn không tốt, nếu không ăn cơm đúng giờ giấc, căn bệnh cũ sẽ lại phát ra ".
Tra Cực nhìn ánh mắt ân cầm của Niệm Băng, mỉm cười nói: " Tám năm, ngươi đến nơi này cũng đã tám năm rồi, tám năm thời gian, ngươi từ một hài tử đã trường thành, sư phụ cũng không còn gì nhiều để dạy ngươi. Với kỹ nghệ hiện tại của ngươi, hoàn toàn đã đạt tới cảnh giới thanh xuất vu lam ( ND: màu xanh xuất phát từ màu lam, nhưng lại đẹp đẽ, sáng sủa hơn nhiều). Tiểu tử ngốc, thật ra sư phụ đã một mực lừa ngươi, sài đao phách ti chỉ cần khiến các sợi nhỏ đều nhau là đã tới cảnh giới đại thành, căn bản không cần tới trình độ từng sợi nhỏ đến mức có thể bay trong gió, dài không đứt đoạn. Đao công của ngươi đã vượt xa cảnh giới đỉnh phong của vi sư năm đó. Không nghĩ tới, đó chỉ là một ý nghĩ của ta trên lý thuyết, ngươi lại thật sự làm được. Kỹ thuật thần kỳ cũng chỉ đến như thế. Ta đã không có gì để dạy ngươi nữa, cho nên, ngươi cũng nên đi thôi ". Đồ đệ đã mười tám tuổi nhìn qua dị thường anh tuấn, mặc dù mặc một thân bố y, nhưng lại vô pháp che dấu anh hoa của hắn, vóc người cao lớn, bờ vai rộng rãi, tóc dài màu vàng, hắn cơ hồ là hoàn mỹ.
Niệm Băng ngây nhìn Tra Cực,
" Sư phụ, người nói ta có thể xuất sư sao? ". Lúc mới bắt đầu đi theo Tra Cực học tập trù nghệ, hắn không có khắc nào không nghĩ tới ngày có thể học xong kỹ nghệ của Tra Cực để rời khỏi nơi này. Nhưng là, con người đều có tình cảm, tám năm ở chung, mặc dù Tra Cực đối với hắn cực kỳ nghiêm khắc, nhưng hắn cùng với Tra Cực cũng đã sớm nảy sinh cảm tình nồng hậu, lúc này nghe Tra Cực nói cho hắn đi, trong lòng hắn mọc lên một cảm giác mất mát khó hiểu, nhìn sư phụ vốn đã già nua hơn nhiều so với tám năm trước, nói:
" Sư phụ, niên kỷ của người đã lớn như vậy, nếu ta đi, ai sẽ chiếu cố cho người đây? ".
Tra Cực mỉm cười nói:
" Hài tử ngốc, trước khi ngươi tới, ta chẳng phải chỉ có một thân sao? Yên tâm đi, chẳng lẽ ta đường đường là Quỷ Trù sao có thể đói mà chết được. Trù nghệ của ngươi đã giống ta năm đó, đã đạt tới giới hạn, nếu tiếp tục ở lại chỗ này, sẽ không tăng lên được, chỉ có đi nhiều xem nhiều, mới có thể lĩnh ngộ ngày càng sâu sắc, cũng không uổng phí công sức ta dạy ngươi ".
Trong mắt Niệm Băng quang mang chợt lóe,
" Sư phụ, ta không nỡ a! ".
Tra Cực kéo Niệm Băng thon dài đích bàn tay to, khẽ thở dài:
" Ngốc, chẳng lẽ ngươi vĩnh viễn ở lại chỗ này với ta sao? Cho dù ngươi bồi bạn với ta, một ngày nào đó ta cũng sẽ chết. Lúc đầu, ta thu ngươi làm đồ đệ thì đều xuất phát từ tự tư, chỉ muốn đem kỹ nghệ của mình truyền lại, ngươi chẳng những không trách ta, còn toàn tâm toàn ý theo ta học tập trù nghệ, nhiều năm như vậy, cũng thật khó cho ngươi ".
Niệm Băng toàn thân chấn động,
" Sư phụ, người đã biết? ".
Tra Cực mỉm cười nói: " Lúc ngươi xuất ra khối băng thạch đó, rồi cừu hận mãnh liệt phát ra lúc ngươi nhìn thấy mã xa của Băng Thần tháp, ta đã minh bạch, thôi miên thuật ngày đó đã không có tác dụng. Ngươi biết không? Lúc ấy trong lòng ta có chút sợ hãi. Khi đó, ngươi vốn chỉ là một hài tử mười tuổi, đã có tâm cơ thâm trầm như thế, là ta điều ta không hề tưởng tượng được. Ta thật không biết là nên cao hứng là có được một đồ đệ thông minh trầm ổn, hay là sợ hãi tâm cơ của ngươi. Bất quá, hiện tại hết thảy đều không trọng yếu nữa, ta tin tưởng, ngươi là một hảo hài tử, trong lòng ngươi, nhất định ẩn dấu một cố sự, liên quan với phụ mẫu ngươi ".
" Sư phụ, ta, ta sẽ nói cho người tất cả ". Thanh âm của Niệm Băng có chút run rẩy, nhìn khuôn mặt hiền lành của Tra Cực, hắn đột nhiên có một dự cảm bất tường. Bạn đang đọc truyện tại
Đọc Truyện - www.Truyện FULL
Tra Cực lắc đầu, nói: " Không, hãy giữ lại trong đáy lòng ngươi. Ta nghĩ, phụ mẫu ngươi hẳn là có liên quan tới Băng Thần tháp, cho nên lúc ngươi nhìn thấy mã xa đó mới có thể toát ra cừu hận nùng trọng như vậy. Hài tử, cừu hận cũng không có gì sai, nhưng là, giống như lời ta nói trước khi cố gắng thôi miên ngươi, khi ngươi chưa có đủ lực lượng, cừu hận này nhất định phải ẩn dấu trong tận đáy lòng. Quân tử báo thù mười năm không muộn ".
Niệm Băng kiên định gật đầu, nói:
" Sư phụ, ta đáp ứng người, khi ta còn chưa có cũng đích năng lực, nhất định sẽ không đến Băng Thần báo thù ".
Tra Cực mỉm cười:
" Vậy là tốt rồi. Niệm Băng, lúc đầu sư phụ ta từng nói với ta, thập niên luyện trù, thập niên ngộ trù, tám chữ này, ta mang theo suốt cuộc đời. Khi ta tới đào hoa lâm này, ta đã thêm ở phía sau tám chữ, đó chính là cô độc cả đời, nhất bại vẫn diệt ( ND: cô độc cả đời, một lần bại là hết tất cả) ".