Chương 16: Băng Tuyết nữ thần đích thán tức ( Thượng )
" Nơi này …? Sư phụ, người không lầm đấy chứ? ". Niệm Băng dụi nhẹ mắt, đảm bảo là mình không có nhìn lầm ý tứ của Tra Cực.
Cũng khó trách Niệm Băng kinh ngạc như thế, hiện tại ở trước mắt hắn là hai cánh cửa, nói chính xác là hai cánh cửa gỗ đã có phần rách nát, tay cầm chỉ còn lại một cái, dầu cũng đã sớm khô kiệt, xiêu vẹo bên cạnh là một khối biển hiệu, theo đó có thể thấy được, mặt trên viết chuệch choạc năm chữ - Thủy Hóa Thiết Khí Phô ( ND: cửa hàng đúc, bán đồ dùng bằng sắt).
Đọc tên này xong, sợ rằng không có ai thèm vào xem, chứ còn chưa nói đến bề ngoài tồi tàn, bộ dáng rách nát, khiến trong đầu Niệm Băng mọc lên ý niệm muốn xoay người đi. ( ND: xóa một vế câu rườm rà)
Tra Cực nhìn chiêu bài trước mặt, trên mặt toát ra một tia mỉm cười như đã rất quen thuộc,
" Lão hỏa kế, ta lại gặp ngươi. Một năm không thấy, không biết đã chết hay chưa? ".
Niệm Băng kinh ngạc hỏi:
" Sư phụ, người biết chủ nhân nơi này sao? ".
Tra Cực nói:
" Đương nhiên biết, nếu không, ta sao lại mang ngươi đến nơi đây. Niệm Băng, ngươi phải nhớ kỹ, bất luận làm chuyện gì, đều không nên để bề ngoài của đối phương mê hoặc. Nơi này mặc dù cửa giả tàn tạ, nhưng ngoại trừ ta ra, có ai biết bên trong Thủy Hóa Thiết Khí Phô này lại tàng chứa một vị chú tạo đại sư ( ND: thợ rèn), thiên hạ đệ nhất chú tạo đại sư đây? ".
" Thiên hạ đệ nhất chú tạo đại sư? Sư phụ, người không phải là nói giỡn sao, nếu thật là thiên hạ đệ nhất chú tạo đại sư, còn ở những chỗ như thế này? ". Nguồn truyện:
Đọc Truyện
Tra Cực mỉm cười,
" Tại sao không? Quỷ Trù có thể ở tại đào hoa lâm mà chim chóc cũng không sinh sống, tại sao Thần Chú lại không thể ở một nơi rách nát. Đi thôi, chúng ta cứ đi vào rồi hãy nói ". Vừa nói, hắn vừa lôi Niệm Băng đi tới trước cửa, cũng không gõ cửa, đạp vào cửa gỗ rách nát đến không chịu nổi một cước. Rầm một tiếng, cửa gỗ nhìn qua mặc dù rách nát, nhưng chịu một cước của Tra Cực cũng không có tổn thương, chầm chậm mở vào phía trong, lộ ra một tiểu viện đen ngòm.
" Tiểu phá đao, ngươi đã chết chưa? ". Tra Cực lớn tiếng hô.
Một thanh âm già nua từ sâu trong sân truyền ra,
" Ta đang nói không biết kẻ nào lại không có lễ mạo như vậy, nguyên lai lại là lão quỷ nhà ngươi ". Một thân ảnh tập tễnh từ nội viện đi ra, trong tay mang theo một ngọn đèn vàng vọt, không cần nhìn tướng mạo, hắn cũng đem đến người ta cảm giác như ngọn đuốc trước gió, không biết sẽ bị thổi tắt lúc nào. Niệm Băng thầm nghĩ trong lòng, đây là vị thiên hạ đệ nhất chú tạo sư? Sư phụ có lầm lẫn không?
Tra Cực kéo Niệm Băng vào sân, nương theo ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn, Niệm Băng thấy lờ mờ, đó là một lão nhân, mặc một bộ trường bào màu đen, thân hình đã hơi còng xuống, tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt, nhìn qua so với Tra Cực còn muốn già hơn mười tuổi.
" Lão quỷ, sao còn dẫn theo người tới đây, tiểu bàn tử này là ai? ". Hắc y lão nhân nhìn Niệm Băng, có phần bất mãn nói.
" Tiểu phá đao, đây là đồ đệ ta mới thu nhận không lâu, ta xem, ngươi hẳn cũng nên tìm một hài tử để truyền y bát, chẳng lẽ, ngươi muốn cái gì cũng đem theo xuống đất sao? ".
Hắc y lão nhân hừ một tiếng, đáp:
" Ngươi biết cái gì, hết thảy cũng phải có duyên phận, ngươi cho rằng nói thu đồ đệ là thu a! Nhìn tên đồ đệ này của ngươi, dáng vẻ chỉ có ăn, rất thích hợp với ngươi ".
Nghe xong lời này, Niệm Băng mặc dù bất mãn trong lòng, nhưng dù sao cũng là đối thoại giữa trưởng bối, hắn không tiện mở miệng, căng mắt nhìn chung quanh, hắn phát hiện cơ hồ đây chỉ là một cái sân không lớn, ngay cả một giá binh khí trong tưởng tượng của hắn cũng không có, chỉ thấy ở góc sân có một chiếc giống như chiếc lò lớn.
Tra Cực cười ha ha, nói:
" Lão gia hỏa ngươi, mấy năm không gặp, bộ dạng vẫn âm dương quái khí như trước, được rồi, không nói nhảm nữa, ngươi cũng biết, ta đến nơi đây tìm ngươi khẳng định là có việc ".
Hắc y lão nhân nói:
" Vậy đến đây đi ". Nói xong, dẫn Tra Cực đi về một phòng gian ở phía sau. Vừa vào nhà, Niệm Băng đột nhiên cảm giác toàn thân lạnh lẽo, Băng Tuyết nữ thần chi thạch không hiểu sao lại xao động, trong đầu tựa hồ có chút vựng huyễn, hai chủng loại ma pháp lực trong cơ thể ba động không ổn định. Trong lòng cả kinh, thầm nghĩ, nhất định là bởi vì mình sử dụng hỏa diễm thuật xong nhưng không có sử dụng băng hệ ma pháp tương đẳng để giữ cho ma pháp lực trong cơ thể được cân bằng, nhưng hiện tại lại không thích hợp dụng băng hệ ma pháp, huống chi, ma pháp lực bởi vì khuynh trát lẫn nhau khuynh mà có chút hỗn loạn, hắn cũng không biết mình đã dùng bao nhiêu băng hệ ma pháp mới có thể khiến hai chủng loại ma pháp lực bảo trì cân bằng. Cứ nương theo ý niệm, mạnh mẽ khống chế hai luồng ma pháp lực, cố gắng phân ly bọn chúng. Đúng lúc này, Thiên Hoa bài mà Ngọc Như Yên đưa cho hắn tản mát ra một luồng khi lưu ấm áp đích khí lưu dung nhập vào trong cơ thể Niệm Băng, khiến hắn cảm giác thư thái hơn rất nhiều, cảm giác do lãnh, nhiệt hai chủng loại cực đoan sinh ra nhất thời giảm đi không ít.
Hắc y lão nhân dùng ngọn đèn thắp sáng đèn trên bàn, trong phòng lập tức sáng bừng lên, đây là phòng ngoài, ở giữa phòng có một chiếc quầy cao, phía sau quầy tựa hồ còn có một cánh cửa. Hắc y lão nhân đi tới phía sau quầy, hướng Tra Cực xoe xoe ngón tay, nói:
" Đưa tiền đây. Bao nhiêu tiền, cần tốn bao nhiêu tiền? ".
Tra Cực tức giận nói:
" Tiểu phá đao, sau nhiều năm như vậy không gặp, chính là vẫn còn yêu tiền như vậy ".
Hắc y lão nhân hừ một tiếng, nói:
" Bằng hữu là bằng hữu, sinh ý là sinh ý, nếu ngươi hiện tại đã không thể làm ra Trân Vị Bát Tu ( ND: đồ ăn quý, ngon ; không biết có phải là tên của một món ăn???), vậy cũng chỉ có mang tiền để đổi. Động đến sinh ý, mọi người như nhau ".
Tra Cực đi tới quầy tiền, đến gần hắc y lão nhân, nói:
" Đừng làm bộ với ta, làm cho bảo bối đồ đệ này của ta một thanh hảo đao, chờ hắn học thành xuất sư, ngươi không phải là lại có thể ăn Trân Vị Bát Tu sao? ".
Hắc y lão nhân hai mắt sáng ngời, nhưng rất nhanh lại trở nên ảm đạm,
" Nói thật dễ nghe, chờ bảo bối đồ đệ này của ngươi học thành xuất sư, chỉ sợ cái mạng gì này của ta cũng đã thăng thiên rồi ".
Tra Cực cười hắc hắc:
" Vậy cũng không nhất định a! Mấy năm trước ta gặp ngươi thì ngươi tính tình đã như vậy, bây giờ còn là như thế này, ta xem, ngươi sống thêm mười năm, hai mươi năm cũng không có vấn đề gì ".
Hắc y lão nhân thở dài một tiếng, nói:
" Thân thể chính mình ta biết, ta cả đời này, phạm thiên ( ND: ý là làm trái với trời) nhiều lắm, đồ đệ này của ngươi trong vòng mười năm nếu có thể xuất sư, có lẽ ta còn có thể được ăn ".
Tra Cực cười nói:
" Chết thì chết đi, ngay cả ta cũng không biết có thể hay không sống quá mười niên đây. Không nhiều lời, nhanh cấp cho đồ đệ ta một thanh đao, bao nhiêu tiền ngươi cứ nói ".
Hắc y lão nhân liếc Niệm Băng một cái, nói:
" Không được ".
Tra Cực nhíu mày, nói:
" Tiểu phá đao, ngươi sẽ không cấp ta chút mặt mũi nào sao? ".
Hắc y lão nhân hừ một tiếng, đáp:
" Không phải không cấp cho ngươi mặt mũi, ngươi hiểu hay không. Bất luận là thái đao hay là chiến đao sát nhân, đều phải có người sử dụng phù hợp, tên đồ đệ béo của ngươi còn không có trưởng thành, bất luận là thân thể hay là tay nắm đao, sau này đều có thể có biến hóa rất lớn, hiện tại làm cho hắn một thanh đao, căn bản là không có ý nghĩa gì, đến lúc hắn lớn lên, sẽ không dùng được nữa ".
Niệm Băng vừa nghe hắc y lão nhân không chịu làm cho mình, nhất thời khẩn trương,
" Vậy người dựa theo hình dáng của người lớn đả tạo một thanh cho ta cũng được, ta khẳng định có thể sử dụng được ".
Hắc y lão nhân nhìn hắn liếc mắt một cái, " Thật là hữu kỳ sư tất hữu kỳ đồ, ngươi nghĩ rằng đao do ta đả tạo cùng với lũ tầm thường là như nhau sao? Nếu đao không hợp với người, thì còn dùng làm gì. Đao cũng giống như nội khố, chỉ có hoàn toàn thích hợp, mới có thể phát huy công hiệu lớn nhất. Nếu ngươi mua một cái nội khố không thích hợp, có lẽ chỉ qua mấy ngày cảm giác của ngươi cũng sẽ thoải mái, đó không phải là vì nội khố tốt, mà là bởi vì ngươi đã thích ứng với nó. Thích ứng dẫn đến thích hợp, cùng với việc thích hợp trực tiếp, có cả trời khác biệt. Chờ sau này ngươi được mười tám tuổi, thân thể định hình rồi hãy trở lại, hy vọng khi đó ta còn chưa có chết ".
Tra Cực trong mắt toát ra vẻ suy tư,
" Xem ra, là ta sơ ý rồi. Lão hỏa kế, vậy để sau này hãy nói đi. Cho ta đi thăm binh khí khố của ngươi một chút xem thế nào, gần đây có tác phẩm nào tốt không? ". Hắc y lão nhân có chút bất đắc dĩ nói: " Ta đã già rồi, mặc dù kỹ nghệ theo kinh nghiệm mà ngày càng thêm tinh trạm, nhưng thể lực đã không còn, không có tinh lực để đi tuyển lựa tài liệu tốt nữa, nói có thể làm ra thứ gì tốt, trong cuộc đời ta tác phẩm đắc ý nhất chính là thanh Chính Dương có chứa hỏa ma lực đã cấp cho ngươi. Đáng tiếc, cả đời này, ta cũng chỉ làm ra một thanh đao mãn ý như vậy. Nếu ngươi muốn xem, vậy thì đến đây đi, tùy tiện cho tên bàn đồ đệ của ngươi chọn một thứ để dùng cũng chẳng đáng gì ". Nói xong, hắn xoay người hướng về phòng gian sau quầy đi vào.