"Nàng còn quản cả việc đó sao?" Đỗ Trọng Khang càng nghe tâm tình càng xuống thấp. Nàng từ đầu tới cuối căn bản chưa chịu tỉnh ra, cũng không ý thức được việc mình không nghe lời hắn!
Mai Phượng Tuyết nghe vậy, sau nửa ngày trầm ngâm ."Được rồi, chuyện này ta quản không nổi. Bọn họ bị bắt là đáng đời..., nhưng là ngài vẫn nên ra mặt nói rõ với bọn họ một chút về rượu của ngài tốt như thế nào, không phải sao?"
"Nàng chẳng phải mới vừa nói sao?" Đỗ Trọng Khang môi mỏng kéo ra nụ cười khó coi. "Hơn nữa nàng còn nói là ai không quan trọng!"
Lý trí nói cho hắn biết không nên tức giận, bởi vì câu trả lời lúc ấy của nàng có lẽ chỉ là do quá lúng túng, nhưng nghĩ đến ánh mắt thèm thuồng của đám người kia nhìn nàng, hắn vẫn không thể nào ép phẫn nộ xuống.
"Ách. . . . . ." Hắn hình như rất tức giận."Vậy ngài bảo ta nói thế nào đây?" Nàng cũng không biết nên giải thích từ đâu.
Nàng không còn nhớ nàng chỉ là người của hắn, chỉ một mình hắn được cùng nàng hoan ái —— cho dù nàng từng đề nghị muốn hắn đổi người khác để cho nàng thử nhìn một chút.
"Nói không ra nguyên nhân phải không? Tức là nàng chấp nhận rồi?" Đỗ Trọng Khang lửa giận đột nhiên bùng lên ngùn ngụt.
"Không có. . . . . . Không có. . . . . ." Mai Phượng Tuyết cuống quít khoát tay."Ta không có suy nghĩ xa vậy. . . . . . Ta thật sự không có nghĩ như vậy. . . . . ."
Đỗ Trọng Khang khẽ hừ một tiếng, coi như đáp án này làm hắn có chút hài lòng."Về sau không cho phép nàng tự tiện chạy ra khỏi trang lần nữa, biết không?"
Bên ngoài là đám lang sói hổ báo, tất cả đều không an toàn! Ngay cả nữ nhân cũng có thể bắt đại mỹ nhân như nàng đi bán!
"Hiểu rồi. . . . . ." Mai Phượng Tuyết uất ức cúi đầu, thật sự không biết vì sao mình phải chịu đựng cơn tức giận của hắn, vì hắn đem nhầm dấm ủ thành rượu uống.
Đỗ Trọng Khang lại hừ lạnh một tiếng, hoài nghi nàng vẫn chưa hiểu thật sự.
"Ngài đừng tức giận nữa nha, nếu không đợi chút nữa ta đi rồi, lúc đó ngài có thể tự nhiên xả cơn giận vì uống nhầm rượu mà." Mai Phượng Tuyết nhìn hắn không khỏi đình trệ hô hấp, ngẩng khuôn mặt kiều mị nhìn hắn chăm chú.
Đỗ Trọng Khang vừa nghe nàng nói như thế, tâm càng không thể bình ổn lại."Đợi khi nàng rời đi?" Hắn khẽ nheo mắt lại.
"Đúng vậy! Ta đã học xong rồi, nên muốn đi." Mai Phượng Tuyết tỏ ra vô tội cực kỳ. Mặc dù nàng càng lúc càng không muốn đi, nhưng nàng không thể không đi. . . . . . Nàng làm bộ như mình còn chưa học xong cũng là một hình phạt rất ác liệt!
"Cho nên, nàng ở lại chỗ này, hoàn toàn chỉ vì muốn ta chỉ giáo, chỉ như thế?" Đỗ Trọng Khang chân mày rối rắm thành đoàn, tâm tình vô cùng không vui.
Hắn thừa nhận, hắn thật sự vì nguyên do này dụ nàng ở lại trong trang, nhưng hắn cũng hi vọng nàng có thể cùng hắn sinh tình ý!
"Đúng vậy." Mai Phượng Tuyết chột dạ khẽ gật đầu một cái.
Nàng phát hiện mình ở lại chỗ này không chỉ vì hi vọng được hắn chỉ giáo chuyện kia, nàng còn như quyến luyến...Quyến luyến......
"Nàng ——" Đỗ Trọng Khang hung hăng khóa nàng vào l*иg ngực."Được, nếu như nàng thực tâm chỉ muốn cùng ta học tập, ta sẽ dạy nàng nghiêm túc hơn!"
Khi nàng còn chưa rõ sự tức giận của hắn, hắn đã cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người nàng.
"Ngài. . . . . . Ngài muốn làm gì?" Mai Phượng Tuyết tiếu nhan vừa hồng vừa sợ. Ý đồ của hắn với nàng không quá minh bạch, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy cả người hắn toát ra cỗ khí mãnh liệt bạo cuồng giống lần này, hắn tựa hồ sau một khắc sẽ cắn nuốt nàng.
"Ngài đến tột cùng muốn làm cái. . . . . ." Thấy hắn không tiếng động, Mai Phượng Tuyết lại hỏi lần thứ hai. Nàng nói còn chưa xong, cơ thể đã bị hắn đẩy ngã trên mặt đất. Nàng đột nhiên cả kinh, thân thể chưa ổn định, sau lưng lập tức đổ lên một thân thể nam tính cuồng mãnh. . . . . .
"Thật là phiền chết! Thật là phiền chết. . . . ." Mai Phượng Tuyết nóng nảy ở trong phòng đi tới đi lui."Tiểu Thiện, ta phiền muốn chết à!"
"Tiểu thư, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, người có thể nói cho Tiểu Thiện biết không?" Tiểu Thiện nghi ngờ nhướng cao hàng lông mày thanh tú.
Tiểu thư thình lình xuất hiện phiền muộn như vậy mấy ngày rồi, nhưng mỗi lần nàng hỏi đều không trả lời là do nguyên cớ gì, quả là chuyện hiếm thấy.
"Ai hừm, là thế này. . . . Ai hừm. . . . . ." Mai Phượng Tuyết cũng không biết nên nói sao cho dễ hiểu.
Từ sau vụ việc rượu giả, thái độ của hắn bỗng thay đổi chóng mặt, đối với nàng hắn trừ mãnh liệt cuồng dã đòi hỏi, khuôn mặt lạnh nhạt, tuyệt không có lấy một nụ cười, không giống trước kia, hắn cùng nàng nói cười rộn ràng.
Hại nàng mấy ngày nay vì chuyện này phiền lòng muốn chết rồi, chẳng còn tâm tình nghiên cứu cách chưng cất rượu nữa.
"Tiểu thư của em ơi, người có thể đừng ai hừm mãi như thế được không? Người mấy ngày nay cứ trả lời như vậy, em làm sao giúp tiểu thư nghĩ kế đây." Tiểu Thiện nhịn mấy ngày, rốt cuộc không chịu nổi, ấn Mai Phượng Tuyết ngồi xuống ghế dựa, muốn nàng ngồi yên vào chỗ của mình.
"Nhưng là ta thật sự đang rất phiền." Mai Phượng Tuyết lại muốn vùng đứng dậy."Ta xem ta còn là mình. . . . . ."
Nàng còn chưa đứng thẳng lên, Tiểu Thiện lại giữ vai nàng ấn xuống.
"Nói mau, rút cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tiểu Thiện lần đầu tiên vì chủ tử quá mức ưu phiền mà nhất thời lời nói lộ ra sự uy nghiêm không nên có ở tỳ nữ này.
"Chính là do Đỗ trang chủ. . . . . . Hắn không biết vì sao, đột nhiên đối với ta rất hung. . . . . . Ách, hắn không mắng ta cũng không đánh ta, chẳng qua là. . . . . . Chẳng qua là. . . . . . Nói chung hắn trước kia và bây giờ không giống nhau!" Mai Phượng Tuyết nói đứt quãng, có nói cũng như không.
Tiểu Thiện liếc mắt xem thường."Tiểu thư, người cứ nói mơ hồ mập mờ, em muốn giúp người thật sự cũng không thể."
"Ta cũng không biết tại sao hắn đột nhiên trở nên như vậy...Tiểu Thiện, hắn có phải đã chán ghét ta rồi không ?" Mai Phượng Tuyết khẩn trương hỏi.
Tiểu Thiện nghe được Mai Phượng Tuyết hỏi vấn đề này, kinh ngạc vạn phần."Tiểu thư, người có phải thích Đỗ trang chủ rồi ?"
Tiểu Thiện vừa nhắc tới khả năng này, Mai Phượng Tuyết bỗng ngây ngốc đơ ra như khúc gỗ.
Nàng không phải thích Đỗ Trọng Khang rồi chứ ? Nàng...Nàng nhận ra mình chẳng những không ghét hắn, mà vị trí của hắn trong lòng nàng ngày càng quan trọng.....Tựa hồ đây cũng là nguyên nhân khiến nàng không muốn phải sớm rời đi. . . . . .
A, làm thế nào bây giờ, nàng hình như đã mến hắn sâu đậm quá rồi. Nàng chưa từng vì thái độ có chút bất đồng của một người đối với nàng mà phiền lòng.
"Ta. . . . . . Ta. . . . . ." Mai Phượng Tuyết nghĩ tới đây, tay chân luống cuống hết lên."Tiểu Thiện, ta phát hiện ta hình như đúng là thích hắn rồi, phải làm thế nào?’’Khuôn mặt nàng thoáng chốc trở nên mờ mịt, không biết phải làm thế nào mới là tốt.
"Như vậy làm sao được? !" Tiểu Thiện sắc mặt đại biến."Người về sau sẽ phải gả cho hoàng thượng, người nên thích hoàng thượng, sao có thể thích nam nhân khác nữa?"
Bị Tiểu Thiện hỏi, Mai Phượng Tuyết càng thêm ngây ngẩn cả người như phỗng."Đúng vậy, ta làm sao có thể thích nam nhân khác? Phải làm sao, ta lại thật sự thích nam nhân khác. . . . . . Làm thế nào bây giờ?" Nàng kinh hoảng chỉ còn thiếu nước giơ tay giơ chân thôi.
"Nếu bị hoàng thượng phát hiện, sẽ bị chu di cửu tộc!" Tiểu Thiện khẩn trương nói."Đến lúc đó tất cả những người quen biết tiểu thư, còn có những người liên quan đều bị chém đầu. . . . . ."
"A?" Nói như vậy, không phải ngay cả A Khang cũng bi xử trảm sao? Phải làm sao bây giờ? Nàng không thể để hắn chết. . . ."Xem ra ta phải nhanh nghĩ biện pháp lấy được dược tửu, sau đó nhanh chóng rời khỏi Đỗ Khang tửu trang mới được."
Tránh cho nàng càng lúc càng thích hắn, đến lúc đó ngược lại hại chết hắn.