Trở lại Dung Bảng đã là nửa đêm. Mưa như trút nước, xe không mở đèn
chỉ lẳng lặng dừng ở nơi cách bản Miêu chừng một khe núi. Thỉnh thoảng
có bật cần gạt nước, nhưng thật ra mặc kệ gạt thế nào thì từ trong xe
nhìn ra ngoài đều là một màn nước đầm đìa tăm tối.
Đây là rạng sáng ngày thứ tư, theo kế hoạch hai ngày nữa họ mới “trở về”.
Tần Phóng gọi điện thoại cho Nhan Phúc Thụy nói địa điểm gặp mặt cho
ông ta biết, sau đó cúp điện thoại, anh nói: “Không biết tại sao lại cảm giác Nhan Phúc Thụy có gì đó không giống lúc trước.”
Tư Đằng hỏi anh: “Không giống chỗ nào?”
Anh không nói được, chỉ là cảm giác thôi. Từ trước đến nay anh cảm
thấy người này đầu óc ngu si không hiểu thế thái nhân tình, đầu đất cố
chấp lại thỉnh thoảng khiến người ta ôm bụng cười lăn, giống như là vai
phụ chọc cười trong phim vậy. Nhưng chỉ trong một lúc ông lại như biến
thành người khác, chững chạc kiệm lời, lúc nghe điện thoại cũng không
lên tiếng cắt ngang, cuối cùng nói: “Được, tôi lập tức đến ngay.”
Là bởi vì Nhà Ngói sao?
Anh không nhịn được đem nỗi nghi vấn đã chất chứa nhiều ngày nay hỏi
thẳng: “Đến cùng là cô đã nói gì với ông ấy? Tại sao hiện tại Nhan Phúc
Thụy lại đối với cô nói gì nghe nấy vậy?”
Tư Đằng không trả lời ngay cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đưa tay
nhấn cửa kiếng chạy xuống. Tiếng mưa ào ạt bất chợt vang lên rõ hơn, gió cuốn nước mưa thổi táp vào mặt khiến người ta lạnh lẽo cả người.
“Tôi nói cho ông ta biết gϊếŧ chết Nhà Ngói là Thẩm Ngân Đăng. Mà Thẩm Ngân Đăng chính là Xích Tán.”
Tần Phóng cũng cảm thấy lạ. Tuy nghe thấy tin tức kia nhưng anh lại
không hề kinh ngạc, chẳng qua chỉ hỏi theo phản xạ: “Cho nên cô ta không hề giống Trần Uyển, mà là có thể biến thành dáng vẻ của Trần Uyển phải
không?”
“Phải.”
Thì ra là vậy. Tần Phóng im lặng một lát, không nói rõ là thất vọng hay là trút được gánh nặng.
Tư Đằng hỏi anh: “Lúc trước tôi cho anh tóc, sau này anh có mang theo lúc một mình gặp mặt Thẩm Ngân Đăng không? Có xảy ra chuyện quái lạ nào không?”
Tóc à? Nguy rồi, Tần Phóng vội vàng cho tay vào túi lấy chiếc khăn
tay gói tóc của cô. Kỳ lạ, khăn tay còn nhưng tóc lại không thấy.
Tư Đằng hỏi lại lần nữa: “Có xảy ra chuyện gì quái lạ không?”
Tần Phóng nhớ đến tình cảnh lần gặp mặt cuối cùng với Thẩm Ngân Đăng. Khi đó anh mơ mơ màng màng như rơi vào mộng ảo, đột nhiên nghe thấy một tiếng bốp, giống như là khi không bị tát một cái. Lúc tỉnh táo lại thì
thấy sắc mặt Thẩm Ngân Đăng xanh mét, bên má phải có ba vết xước rỉ máu.
Sau khi Tư Đằng nghe xong quả nhiên rất vui vẻ: “Bị tát một cái sao?”
Tần Phóng hơi chần chờ: “Có liên quan đến tóc sao?”
Tư Đằng trả lời chẳng ăn nhầm gì: “Bất kể là đạo môn hay Thẩm Ngân Đăng, đối phó với tôi đều phạm phải sai lầm như nhau.”
“Thẩm Ngân Đăng quá kỹ lưỡng, thận trọng quá mức. Vừa bắt đầu cô ta
đã muốn móc nối với người bên cạnh tôi, giành lấy tín nhiệm của anh sau
đó từ từ thăm dò tin tức. Cho nên lần đầu tiên gặp mặt cô ta đã gây cho
anh ảo giác thấy được dáng vẻ cô gái anh nhớ mãi không quên, lòng vẫn
mang đầy áy náy. Từ đó về sau trong mắt anh cô ta đều mang dáng vẻ Trần
Uyển.”
“Nhưng sau đó cô ta phát hiện, thứ nhất anh chẳng hề bị vẻ bề ngoài
làm tâm hồn điên đảo, thứ hai dường như cũng không có nhiều thời gian để cô ta chắc chắn thành công. Cho nên cô ta phải làm thêm một bước. Tôi
không biết Xích Tán đã thăm dò được trí nhớ anh đến cỡ nào, có điều may
mà lúc hai người gặp mặt lần thứ hai, tôi đã phát hiện ra sơ hở của cô
ta.”
Tần Phóng nhớ đến lần đó mới vừa trò chuyện với Thẩm Ngân Đăng không bao lâu thì Tư Đằng đã gọi đến.
- “Thẩm tiểu thư, xin lỗi nhé, Tần Phóng không thể mời cô ăn cơm.”
Đó là lần thứ hai anh một mình gặp gỡ Thẩm Ngân Đăng nhưng bị gọi về giữa chừng. Mà lúc gặp lần thứ ba, Tư Đằng đã có đề phòng.
“Nếu Thẩm Ngân Đăng lớn gan, dám mạo hiểm tiến tới thì cô ta sẽ biết
cái tát kia chỉ là yêu lực nhỏ nhoi còn sót lại của tôi thôi, hoàn toàn
không đối phó được loại yêu quái như cô ta. Nhưng cô ta lại bị cái tát
đó đánh tan sự gan dạ, cắn nát răng cũng không dám lại gần lần nữa. Nói
ra, chuyện này tôi phải cảm ơn tiếng tăm năm đó của tôi đã khiến cho
người ta “nghe danh đã sợ vỡ mật”.”
Tần Phóng thật không biết nên nói gì, hồi tưởng lại lần đầu gặp gỡ Tư Đằng, cô một cú bay lên trời sau đó cắm mặt xuống đất. Đã chết bảy mươi bảy năm nay sống lại, ánh mắt hoang mang, yêu lực tiêu hao gần như
không còn. Thế nhưng đến hôm nay cô khống chế đạo môn, kiềm hãm Thẩm
Ngân Đăng, anh phải khen cô gan dạ hay là may mắn đây?
Anh chần chờ hỏi cô: “Vậy đạo môn thì sao? Cô nói bọn họ cũng phạm
sai lầm giống vậy, ban đầu bọn họ đã bị trúng độc mây, lẽ nào độc mây
cũng là giả?”
Tư Đằng cười đầy ngụ ý: “Không, không, không. Tôi nói đạo môn là đạo
môn năm xưa cơ. Năm đó tôi kết thù với Khưu Sơn ở Thanh Thành, làm trọng thương Thẩm Thúy Kiểu, khắc chữ trên đá sỉ nhục giới đạo giáo. Anh nghe có phải cảm thấy yêu quái này vô cùng lớn gan, vô cùng dữ dằn không?
Nhưng trên thực tế thì…”
Trên thực tế thì sao?
Như người uống nước, nóng lạnh tự biết, một yêu quái không bạn không
bè chỉ dựa vào xúc động phẫn nộ nhất thời, không phân biệt phải trái
đúng sai đã công khai đối địch với đạo môn. Cô chạy trốn mãi, cứ trốn
đông rồi lại núp tây, thật giống với một chú chó vô chủ trong cơn giông
bão.
Cái gì danh tiếng có một không hai, gặp kẻ địch chưa từng thất bại,
không thêm thắt cho cô thành ba đầu sáu tay, có khả năng lên trời xuống
đất thì làm sao thể hiện được đạo môn mạnh hơn một bậc chứ? Huống chi
Khưu Sơn giúp cô biến thành yêu vẫn luôn bàng quan, nắm giữ tử huyệt của cô trong lòng bàn tay, một khi thật sự bị bắt được thì gần như là cô
không có đường sống.
Trên đời không có thuốc hối hận. Khi đó cô đã nghĩ rất nhiều lần nếu
có cơ hội lần nữa, cô nhất định sẽ không lựa chọn trở mặt với Khưu Sơn.
Cô hiểu thân đã rơi vào cảnh nguy hiểm thì phải nhẫn nhịn làm đầu thận
trọng từng bước, tâm dẫu xà nhưng vẫn phải cố giữ khẩu phật, có như thế
lúc chiếm được tiên cơ mới mong vừa đánh đã thắng.
Con đường cô chạy trốn trên bản đồ sau khi rời khỏi Thanh Thành lại
vô cùng phù hợp với con sông Trường Giang chảy xuôi hơn phân nửa lãnh
thổ đất nước. Mà quan trọng hơn hết là trên con đường hình dạng hình chữ W đó khi Khưu Sơn truy tìm đến nơi, cô đã lâm vào bước đường cùng, cuối cùng đành liều chết một trận tại Hán Vũ.
Sáng hôm đó, cô bước ra khỏi khách sạn đang ở tạm, vừa ra cửa lòng đã trĩu nặng. Khưu Sơn mặc đạo bào cũ rách ngồi ngay ngắn trên con đường
đối diện, mặt mày lấm lem nhưng ánh mắt sáng quắc, bên cạnh có một người phụ nữ trung niên nắm tay đứa trẻ hỏi ông: “Đạo sĩ có xem bát tự
không?”
Khưu Sơn như không nghe thấy, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt cô, trong mắt chứa nhiều mỉa mai. Có đứa trẻ bán báo giơ tờ báo chạy ngang qua: “Số đặc biệt đây, số đặc biệt đây. Hà Ứng Khâm thay mặt ủy
viên trưởng quân Hoa Bắc bí mật đàm phán với Umezu Yoshijiro…”
Sau khi cô rời khỏi Thanh Thành, cô mớt biết được cái gì là tình hình quốc gia, dân tộc nguy nan, học sinh sinh viên trong các thành phố lớn
hận không thể mang thân chịu chết. Nhưng đối với đạo môn, đối với Khưu
Sơn mà nói không có gì quan trọng hơn việc trấn gϊếŧ cô.
Trốn thì trốn nhưng khi sự việc thật sự trút xuống đầu cô cũng không
thể nào làm con rùa rụt cổ được, đao đã kề vào cổ trước sau gì cũng sẽ
chết thôi. Cô đi đến rất điềm nhiên: “Đánh thế nào?”
Khưu Sơn nói: “Nơi này quá nhiều dân chúng, chúng ta đi chỗ khác.”
Cô đi theo ông ta qua đường cái náo nhiệt, qua những ngõ nhỏ dần dần
yên tĩnh. Một cô gái xinh đẹp như hoa đi theo một đạo sĩ quần áo lam lũ, ít nhiều gì cũng khiến mọi người chỉ trỏ. Nhưng hôm đó dân chúng gần
như không chú ý đến hai người quái dị, bọn họ lo lắng ngẩng đầu nhìn
trời.
Mây giăng kín bầu trời rất lâu, đám mây đen gần như muốn đè xuống tòa nhà cao nhất. Người già lo lắng, âm thầm cầu nguyện trời đừng đổ mưa
to. Trước đó vài ngày cửa sông Trường Giang đã truyền đến tin tức rất
nhiều chỗ vỡ đê. Một khi mưa trút xuống thì hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Họ đi đến sườn núi vùng ngoại thành, trong không khí mơ hồ có tiếng
sấm sét chuyển động. Đạo bào rách nát của Khưu Sơn bị cuồng phong thổi
phồng lên kêu phần phật. Cát bụi trên mặt đất cuồn cuộn dấy lên giống
như con rắn cứ quất vào tai, mắt, mũi, miệng người ta. Khưu Sơn mang
dáng vẻ hiên ngang như sóng cả, có điều gió quá lớn ngay cả đứng ông ta
còn khó vững, lá bùa chu sa móc ra bị gió thổi không thể nào làm phép
được.
Đây chính là Khưu Sơn giúp cô hóa thành yêu, lợi dụng cô bằng mọi
cách rồi lại muốn đích thân trấn gϊếŧ cô. Con kiến hôi còn có quyền
sống, nhưng cô thì sao?
Thù mới hận cũ khiến cô dữ tợn đứng đó. Cô gào lên giận dữ, trăm ngàn nhánh mây thô to giương nanh múa vuốt chui khỏi lòng đất, chúng quấn
lại quất về phía Khưu Sơn. Khưu Sơn nhanh chóng lùi bước lập tức lui xa
hơn một trượng, tránh khỏi nhánh mây nhọn hoắc bay đến như tên. Ông cắn
ngón giữa, vẽ máu lên bùa, hét lớn: “Thiên binh quá cảnh, phong lôi nghe lệnh…”
Còn chưa niệm chú xong thì một tia chớp đột nhiên nhanh chóng vυ"t qua đỉnh đầu. Ngay sau đó là một tiếng nổ ầm, màn trời như bị xé ra một lỗ
lớn, mưa to như trút nước ập xuống. Hai người đều hơi sững sờ chưa kịp
phản ứng thì núi đã sạt lỡ, tất cả đất cát trên núi đều trôi xuống với
tốc độ càng lúc càng nhanh, khí thế đất đá trôi xuống gần như dễ dàng
cuốn phăng tất cả.
Cho dù thiên tượng đột nhiên xảy ra biến đổi lớn cũng chẳng mảy may
ảnh hưởng đến quyết tâm trấn yêu của Khưu Sơn. Ánh mắt ông ta không mở
ra được, nhưng vẫn hứng chịu mưa sa hét lớn: “Thiên binh quá cảnh, phong lôi nghe lệnh, điều khiển lôi xa, điện mẫu thi lực.”
Dường như lần này đã được đáp lại, giữa đám mây đen che kín nửa bầu
trời hiện ra một tia chớp nho nhỏ. Đây là đòn sát thủ Lôi Đình Tam Kích
của Khưu Sơn chuyên đối phó với đằng tinh thụ quái. Nó kết hợp với lửa
trời, cú đánh đầu là đả thương, cú đánh thứ hai là hỏa thiêu, cú đánh
thứ ba là thành tro bụi.
Tia chớp vừa chạm đất đã nhanh chóng đan thành một mạng lưới điện.
Phút chốc điện quang giăng đầy trên hằng trăm dây mây, cô kêu đau rút
lại, nhưng cú thứ hai lại như hình với bóng lập tức ập tới, dây mây nhỏ
bé không thể chịu đựng đã bắt lửa.
Cú đánh thứ ba…
Trong khoảnh khắc sống còn này nơi xa lại vang lên tiếng nổ điếc tai, trong màn mưa đầy trời vang lên tiếng người thất kinh, có người gào lên thảm thiết đau xé ruột gan: “Trường Giang vỡ đê rồi…”
Ầm ầm nước lũ đỏ thẫm giống như con rồng khổng lồ, trong nháy mắt đã
nhấn chìm đồng ruộng, cuốn phăng nhà tranh xông về cây cầu bắt ngang
sông. Vị trí sườn núi không thấp, nhưng chỉ trong tích tắc mặt nước chỉ
cách hai người không tới một thước. Bàn ghế, ván giường, nồi niêu, chén
bát chìm nổi giữa dòng nước. Trong đống lẫn lộn đó còn có cả nam nữ, già trẻ không chịu được thế nước ào ạt bị cuốn đi.
Khưu Sơn quá sợ hãi, hành động hơi khựng lại. Chỉ trong chốc lát này, cô ngửa mặt lên trời cười to, phi thân nhảy xuống nước. Lúc ngoi lên,
hơn mấy trăm nhánh dây mây đã quấn được không dưới trăm người.
Cô không để ý đến những người đó sợ hãi liều chết vùng vẫy, lạnh lùng nhìn thẳng vào Khưu Sơn gằn từng chữ: “Cú thứ ba đâu? Đánh chết tôi
đi.”
Khưu Sơn trợn trừng muốn nứt cả mắt, lá bùa trong tay vừa giơ lên rốt cuộc cũng run rẩy thả xuống.
Cô cười ha ha, dây mây ra sức ném cả trăm người đang bị quấn lên núi
cao. Sau đó lặn xuống, thân mây nhanh chóng trôi theo dòng nước, trong
tích tắc đã biến mất khỏi tầm mắt Khưu Sơn.
Người bị ném lên bãi đất cao vẫn không hết kinh hãi, kêu gào dắt díu
lẫn nhau tránh né cơn mưa. Chỉ có Khưu Sơn đứng yên, một lúc lâu sau ông ta đấm một quyền thật mạnh lên núi đá. Máu tươi hòa lẫn với nước mưa
chảy xuống, nhanh chóng trôi đi không để lại dấu vết.
Tháng 7 năm 1935, Vũ Hán gặp phải cơn mưa to đặc biệt, Tam Hiệp,
Thanh Giang, Lễ Thủy, Hán Giang hồng thủy dâng cao. Trường Giang vỡ đê
nhiều chỗ, một triệu bốn trăm hai mươi nghìn người chết vì nạn lụt. Hán
Khẩu, Võ Xương, gần như bị chìm trong nước, phần lớn Hán Dương cũng bị
lụt, thời gian nước lụt hơn chín mươi ngày.
Tư Đằng lẽ ra đã bị trấn gϊếŧ nhưng nhờ trận thiên tai này đã tìm
được con đường sống. Đối với Khưu Sơn, đối với đạo môn, đây đều là tin
chẳng lành.
Qua hai tháng sau có tin tức truyền đến, Tư Đằng di chuyển theo hướng Đông liên tục gϊếŧ ba yêu quái ở Hoàng Thạch, Bành Trạch, Sào Hồ. Ngay
lúc đó đạo trưởng Lý Chính Nguyên giậm chân: “Yêu quái này trước phản
đạo môn, sau kết thù với yêu giới, nhất định phải khiến mình bị cô lập
làm chuyện trái đạo trời sao?”
Chỉ có đạo trưởng Khưu Sơn biết lợi hại trong đó. Ông ta ngừng truy
tìm quay trở về Võ Đang, câu nói đầu tiên lúc nhìn thấy đạo trưởng Lý
Chính Nguyên là: “Tôi sợ rằng đã không thể chế trụ nổi Tư Đằng nữa.”
***
Nói ra cũng lạ, tối nay Hàng Châu cũng mưa như trút nước giống vậy.
Trước khi Đơn Chí Cương sắp ngủ đã liên hệ với người lo hậu sự của An
Mạn, biết họ đã tìm được người thân thích của cô ta, chắc hẳn hai ngày
nữa sẽ chạy đến Hàng Châu làm thủ tục.
Mối bận tâm cuối cùng đã hoàn thành, anh định gọi điện thoại báo một
tiếng với Tần Phóng. Nhưng gọi hai cuộc không ai trả lời đành mang tâm
sự trĩu nặng đi ngủ. Chợt anh nhớ đến cô gái tên là Tư Đằng lần nay Tần
Phong dẫn theo.
Cô ta là ai? Là bạn gái Tần Phóng mới quen à? Thấy Tần Phóng đối xử
với cô ta khá là ân cần, chuyện vặt vãnh cũng làm theo ý cô ta. Có lẽ
nên điều tra lai lịch cô ta có phải người xuất thân trong sạch không?
Không thể để chuyện tương tự như của An Mạn tái diễn lần nữa.
Trong giấc ngủ mơ màng bỗng chuông điện thoại reo lên. Còn tưởng là
Tần Phóng gọi lại, anh mò mẫm cầm điện thoại hàm hồ lên tiếng: “Alo?”
Là tiếng của phụ nữ trung niên: “Xin hỏi là tổng giám đốc Đơn Chí Cương của công ty quảng cáo Gia Ức phải không?”
Lẽ nào là mối làm ăn trong công ty? Đơn Chí Cương tỉnh táo lại một
chút, số liên lạc để trên trang web của công ty là của phòng thị trường. Nhưng bởi vì quy mô công ty không lớn lắm nên anh đã thông báo với
trưởng phòng thị trường, nếu như là mối lớn thì có thể cung cấp số điện
thoại của mình cho đối phương liên lạc để bàn bạc kỹ lưỡng.
“Xin hỏi chị là…”
“Tần Phóng có phải cũng là chủ công ty của các người không? Tôi đã
gọi điện thoại đến, người nghe điện thoại nói gần hai tháng nay Tần
Phóng không có đi làm. Không tiện cung cấp cách thức liên lạc, cũng
không không biết anh ta đang ở đâu, nói là có thể tìm anh.”
Tìm Tần Phóng à? Đơn Chí Cương cảm thấy hơi lạ: “Gần đây quả thật cậu ấy không ở Hàng Châu, nếu là việc công ty thì tìm tôi là được rồi.”
“Anh biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?”
Kỳ lạ, lấy danh nghĩa liên lạc bàn công việc để biết số điện thoại
của anh, sau đó lại gián tiếp thông qua anh hỏi thăm Tần Phóng sao?
Không biết tại sao, nghĩ thế nào cũng cảm thấy có gì đó không ổn, Đơn
Chí Cương nảy sinh vài phần cảnh giác hỏi: “Xin hỏi chị là ai?”
Điện thoại truyền đến âm thanh kéo dài, đối phương đột nhiên cúp máy.
Buồng điện thoại đầu đường huyện Li.
Giả Quế Chi cúp điện thoại đẩy cửa đi ra ngoài. Chu Vạn Đông đang
ngồi hút thuốc lá ở cột phòng cháy chữa cháy cách đó không xa. Thấy Giả
Quế Chi đi ra, trong đáy mắt gã lướt qua vẻ kinh hãi không dễ gì phát
giác được.
Khi nãy người phụ nữ này đã nói với gã: “Cậu không gϊếŧ được tôi, ai
cũng không gϊếŧ được tôi. Nếu như cậu muốn gϊếŧ tôi, kết quả cậu sẽ
giống như đồng bọn của cậu vậy.”
Nói xong chị ta mở nút áo, giống như hoàn toàn không e dè giữa nam và nữ, vung dao lên liền cắt đứt dây áo ngực ở đằng trước. Cặp ngực chảy
xệ bật lên vài cái. Chu Vạn Đông cũng cảm thấy ngại ngùng nhưng chị ta
lại điềm nhiên như không, rê tay lên l*иg ngực, dừng tại vị trí trái tim nói với gã: “Cậu nhìn cho kỹ, đây là trái tim.”
Nói xong, mũi dao đặt lên trái tim, trên mặt nở nụ cười quái dị. Sau
khi cười thì cổ tay đột nhiên ấn xuống. Ban đầu Chu Vạn Đông giật mình,
nhưng ngay sau đó đột nhiên dấy lên vô số nỗi khϊếp sợ.
Gã thấy dưới da Giả Quế Chi giống như có vô số sợi nhỏ bắt đầu cử
động trong khoảnh khắc mũi dao nhấn xuống đã nhanh chóng kết thành hình
dạng lá chắn, nháy mắt đã ngăn lại mũi dao đâm vào.
Giả Quế Chi nói: “Đây là tự tôi ra tay, nếu như đổi lại là cậu ra tay gϊếŧ tôi thì hiện tại cậu đã xuống dưới tìm đồng bọn của cậu rồi.”
Chị ta lại nói: “Cậu không động được tôi thì không cách nào uy hϊếp
tôi giao ra Cữu Nhãn Thiên Châu. Cậu muốn Thiên Châu sao? Có thể. Chỉ
cần giúp tôi làm một chuyện, sau khi thành công tôi sẽ giao Thiên Châu
cho cậu.”