Chương 1-1: Mặc dù xuyên vào tiểu thuyết thịt văn tổng thụ, nhưng tôi thực sự là thẳng nam! (hơi hơi H)

[Người viết có lời muốn nói:]

Đăng trước một chương giữ chỗ.

-----Chính văn-----

Toán cao cấp.

Chỉ nghe ba chữ này thôi cũng khiến người ta buồn ngủ. Tiết toán buổi chiều lại càng khiến người ta buồn ngủ hơn.

Ngay khi thầy Bùi bước vào phòng học, Lục Dật đã liên tưởng đến hình ảnh viên thuốc ngủ hình người đang bước vào.

Không được lại đây a! ! !

Sau khi Lục Dật thầm hét trong lòng hai tiếng, mí mắt vốn đã nặng trĩu của hắn lập tức cụp xuống.

Chẳng mấy chốc, hắn đã ngủ gục trên bàn.

"Ký chủ! Ký chủ!"

Không biết ngủ bao lâu, Lục Dật mới bị hệ thống đánh thức.

"Im đi, ồn ào quá!"

Lục Dật giơ cánh tay bị tê vì gối đầu lên lau nước miếng không tồn tại bên khóe miệng rồi đổi cánh tay kê ngủ tiếp.

"Ký chủ! Ký chủ! Thân thiện nhắc nhở, thầy Bùi đã nhìn chằm chằm ngài mấy lần. Thiết lập của ngài ở thế giới này chính là một học sinh chăm chỉ học tập và nhiệt tình giúp đỡ người khác. Nếu không lắng nghe giảng bài, ngài sẽ bị OOC mất!"

Nghe vậy, Lục Dật không nhịn được cười nhạo một tiếng.

Thế giới này chẳng phải chỉ là quyển tiểu thuyết không có cốt truyện, không có logic, không có tam quan sao? Trong cái thế giới toàn gay này, Lục Dật chỉ cần vô tình đập chết hai con muỗi thì chúng đều có thể là đực.

Với tư cách là nhân viên lâu năm của bộ phận xuyên nhanh, nhiệm vụ của Lục Dật lần này là chế tạo ra nhiều "động tĩnh" khác nhau khi các nhân vật chính đang làʍ t̠ìиɦ. Từ đó tăng sự kí©h thí©ɧ trong tìиɧ ɖu͙© và giúp học nhanh chóng đạt tới cao trào‎



.

Nói trắng ra thì hắn chỉ là công cụ giúp xúc tác tìиɧ ɖu͙© và như một liều thuốc kí©ɧ ɖụ© hình người.

——‎



‎ thuốc kí©ɧ ɖụ© hình người thì cần duy trì thiết lập gì?

Hệ thống ngu ngốc.

Chủ quản ngu ngốc.

Dám ném một cái thuần khiết, trong sáng và là cái sắt thép thẳng nam vào trong một cuốn tiểu thuyết NP thịt văn tổng thụ. Hắn còn bị buộc phải hoàn thành đủ thứ bẩn thỉu, tục tĩu, không đứng đắn bằng mọi cách kể cả việc ép buộc hay xúi giục. Những việc như vậy sẽ khiến tinh thần và thân thể hắn chịu kí©h thí©ɧ chết mất!

Đây có phải là sự suy thoái đạo đức?

Hay là tính người đã biến mất?

...

Đang lúc Lục Dật nằm trên bàn, âm thầm hỏi thăm cả nhà chủ quản thì lớp học đột nhiên trở nên yên tĩnh và đến cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

Lục Dật cảm thấy có gì đó không đúng liền ngẩng đầu lên.

Không biết từ khi nào, thầy Bùi đã ngừng giảng bài. Lúc này, đối phương đang dựa vào trên bục giảng và cười nửa miệng nhìn hắn. Phần lớn học sinh khác trong lớp cũng nhìn theo ánh mắt của thầy Bùi và nhìn về phía Lục Dật.

Không thể không nói, hình ảnh này... hơi kỳ dị.

—— Có thể là cái hệ thống ngu ngốc này đã xảy ra bug. Lần xuyên này, Lục Dật thật sự dùng thân thể nguyên bản của chính mình để tiến vào thế giới nhỏ này. Không chỉ vậy, hệ thống còn nhầm lẫn thời gian và dịch chuyển trước hắn đến nơi này. Từ đó đến nay cũng đã hơn một năm, Lục Dật giống như một linh hồn bị trói buộc với ngôi trường này. Hắn không thể đi đâu ngoài những chỗ như: lớp học, sân chơi, thư viện, ký túc xá và căng tin.

Điều quan trọng hơn nữa là không biết có phải vì vai diễn lần này của Lục Dật chỉ là một cái công cụ có thể có hoặc không thế nên hắn gần như “vô hình” trong mắt những người xung quanh. Khi nhắc đến Lục Dật, giáo viên và bạn học đều biết sự tồn tại của người này, khi Lục Dật nói chuyện với họ, họ sẽ đáp lại, nhưng trong nháy mắt lại quên mất.

Nếu thế giới nhỏ này là một game di động thực sự, thì những người khác giống như một đám NPC, chỉ có Lục Dật mới là người chơi thực sự.

Haizzz, Lục Dật đã ở trong thế giới giả dối này quá lâu, lâu đến mức gần như hắn đã hoàn toàn hòa nhập vào thế giới này.

Ở đây, hắn bị phớt lờ, bị không nhìn thấy và bị lãng quên; ở đây, mọi người đều giống nhau, chỉ có hắn là lạc lõng.

......

Vì vậy, sau một năm, Lục Dật lại một lần nữa trải qua cảm giác "được mọi người chú ý", lúc này trong lòng hắn thực sự có chút không thích ứng.

Tuy nhiên, Lục Dật không hề hoảng sợ, bất chấp ánh mắt thiêu đốt của mọi người, hắn thậm chí còn thản nhiên vuốt tóc mình và ngồi thẳng dậy.

⸺Lục Dật dù sao cũng đã xuyên qua nhiều thế giới nhỏ như vậy, có cái gì trường hợp mà hắn chưa gặp qua chứ?

Thấy vậy, nụ cười trên môi Bùi Tuyển Chi càng sâu, anh dùng ngón tay gõ nhẹ lên bảng, vô cùng hứng thú nói: "Bạn học Lục Dật. Nếu cậu đã tỉnh ngủ thì lên đây giảng cho mọi người biết cách giải bài này đi."

"Ồ... Bị bắt rồi ~" Hệ thống kiêu ngạo hóa thành một quả cầu ánh sáng màu trắng, trước mặt Lục Dật tỏ vẻ đắc ý, cuối cùng còn hả hê nói: "Ký chủ, cũng đừng trách tôi vừa rồi không nhắc nhở cậu nha ~"

Lục Dật có chút không kiên nhẫn, xua tay muốn đuổi hệ thống đi nhưng lại vô tình hất sách trên bàn xuống đất. Hắn vội cúi xuống nhặt nhưng không ngờ lại chạm vào tay người khác.