Chương 44: Hết duyên

- Quay trở lại thời điểm khi Hoành phát hiện Đại Vũ làʍ t̠ìиɦ cùng với Tạ Chí Dũng (các bạn xem lại chương 32) –

Sau khi bọn họ kết thúc cuộc làʍ t̠ìиɦ đầy da^ʍ mĩ trong phòng, ta cũng yên lặng rời đi. Ta lúc trước còn hi vọng muốn cứu vãn tình yêu của ta, nhưng lại nhìn thấy một màn kia, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Bọn họ làʍ t̠ìиɦ khích lệ cỡ nào, hòa hợp cỡ nào, mà ta chỉ có thể yên lặng đứng nhìn bọn họ, nhìn nam nhân trong lòng mà ta yêu nhất bị một nam nhân khác dùng côn ŧᏂịŧ to lớn hung mãnh mà thao. Còn ta, ta giống như là một người dư thừa vậy.

Ha ha! Ha ha!

Ta ngây ngốc thống khổ đi xuống dưới lầu, đi về phía công viên kế bên, ngồi lên chiếc ghế đá mà bất lực, vô lực xen lẫn trong lòng.

Ta đã vô số lần chuẩn bị tâm lí khi mà gặp cảnh này, nhưng vẫn như cũ, trái tim vẫn đau như bị đao cắt.

Đó là nam nhân ta yêu nhất a, là nam nhân cho ta hi vọng a. Ta không sợ mọi người trên thế giới này phản bội ta, nhưng ta chỉ muốn Đại Vũ đừng phản bội ta. Ta từng cảm nghĩ rằng hai chúng ta sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, một tương lai rất sáng, thế nhưng…

Nhưng là, hắn phản bội ta…

Từng giọt nước mắt giống như mưa mà nhỏ giọt, rơi xuống. Ta đây là đang làm sao, hắn rõ ràng là phản bội ta, ta vì cái gì mà vì hắn mà thương tâm?

“Hoành thân ái, hôm nay ta không tới đón ngươi được, trường học hôm nay có nhiều tiết một chút.”

“Hảo, Hoành! Ngươi nhìn ta vất vả như vậy, ngươi còn nhẫn tâm mà giận ta sao?”

“Hoành, tối nay ta về nhà muộn một chút, đợt này học sinh nhiều quá, ngươi về nhà trước rồi ăn chút gì trước đi.”

“Hoành, ngươi xem, đây là lễ vật ta mua cho ngươi ~”

“Ngươi đang ở đâu a? Phải chú ý an toàn a, đến nơi thì gọi điện cho ta! Ngoan ~”

“Hoành, tối nay ta không về nhà, họ hàng ta hôm nay tới đây thăm ta, ta ở ngoài chiêu đãi bọn họ…”

Từng màn nói dối của Đại Vũ lại xuất hiện ở trong lòng ta. Đáng tiếc! Những lời nói khiến ta tin tưởng này, hiện tại xem ra đều là lấy cớ để cùng bọn Tạ Chí Dũng dâʍ đãиɠ vui chơi mà thôi.

“Vì cái gì? Ta muốn biết hắn vì cái gì mà phản bội ta? Hắn cố gắng theo đuổi ta như vậy mà hiện tại lại bị một nam nhân khác đặt dưới háng mà lăng nhục.”

Hít sâu một hơi, trong lòng ta dấy lên một ngọn lửa. Ta thật không rõ, chẳng lẽ ta đối với Đại Vũ còn chưa đủ tốt hay sao? Ta thì thào nhìn ảnh ta chụp cùng Đại Vũ ở trong di động, nhìn nam nhân soái khí đang tươi cười kia…

Nhớ tới lúc ta cùng Đại Vũ chụp hình đôi với nhau, nhớ lại từng tấm ảnh chụp ấm áp, nội tâm của ta vô cùng rối bời…

Ta ôm đầu, tỉnh táo lại một chút, vẫn là quyết định đem di động mở ra, gọi cho Đại Vũ.

Nhưng di động reo lên một hồi lâu vẫn không có ai bắt máy, ta trong lòng nổi lên một trận cô đơn. Bất quá tỉ mỉ nghĩ lại, có phải Tạ Chó Dũng làm khó Đại Vũ hay không, bị Tạ Chí Dũng bày kế hãm hại hay không?

Nghĩ đến đây, ta đem hai mắt ướt đẫm lau đi, liền bước nhanh về nhà. Lần này, ta tuyệt đối không bỏ qua cho Tạ Chí Dũng, ta nhất định phải hung hăng đánh hắn một trận, sau đó nói cho Đại Vũ biết rằng, ta biết hắn bị uy hϊếp. Ta không để ý đến, không cần bởi vì lo sợ bị ta phát hiện mà đồng ý những yêu cầu biếи ŧɦái kia của bọn họ.

Về nhà, vừa mở cửa phòng ngủ ra, bên trong hỗn loạn không một bóng người, trong không khí tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ hôi thối, vô cùng da^ʍ mĩ. Ta đi vào trong, nhìn thấy đệm trải giường bị ném ra cửa, mà vớ, qυầи ɭóŧ, tàn thuốc cùng giấy vệ sinh rơi rãi chung quanh. Giường nệm bị uốn nếp biến dạng, từng màn này, không còn nghi ngờ gì nữa, bọn họ làʍ t̠ìиɦ bao nhiêu kịch liệt a.

Trên đầu giường là điện thoại của Đại Vũ, xem ra là hắn để quên ở nhà. Có phải hắn lại bị Tạ Chí Dũng hạ thuốc hay không, sau đó bị đưa đến chỗ khác đi. Ta giờ phút này lo lắng nhất chính là an nguy của Đại Vũ.

Ta cầm lấy di động của hắn, muốn biết hắn liên lạc với người nào. Nhìn thấy danh sách cuộc gọi bên trong, ta sợ đến ngây người, đều là số của người lạ, ngẫu nhiên còn có những cuộc gọi của ta.

Ta cầm di động của ta lên, so sánh một dãy số thì mới phát hiện, là dãy số của Tạ Chí Dũng, còn có hai dãy số khác mà ta không biết, nhưng ta lại tìm thấy tin nhắn của hắn.

“Da^ʍ tiện, khi lên lớp không được rút đôi vớ mà lão tử tặng cho ngươi ra, nếu rút ra lão tử liền không chơi ngươi.”

“Nhưng là… Ta chỉ mặc quần bơi, sẽ bị học sinh khác nhìn thấy!”

“Nhìn thấy thì sao? Lão tử muốn cho học sinh khác nhìn xem ngươi có bao nhiêu dâʍ đãиɠ, bao nhiêu hạ lưu, thiếu bao nhiêu người chơi! Đợi lát nữa lão tử lên lớp mà phát hiện ngươi rút ra thì đừng trách!”

“Lưu Phong! Ngươi… Tên tiểu tử hỗn đản này, ai dạy ngươi những thứ biếи ŧɦái như vậy?”

“Mẹ nó, không phải ngươi thích như vậy sao?”

Ta nhìn thấy những tin nhắn này, đại não một mảnh mê muội, tắt đi đoạn tin nhắn này, ta kiềm nén lửa giận, lại phát hiện thấy một dãy số lạ khác.

“Chó da^ʍ, cảm giác lông bị cạo sạch hết như thế nào?”

“Rất kì quái a, đi đường đều cảm giác lạnh lẽo. May là Hoành rất ít khi xem lỗ hậu của ta!”

“Ha ha, lỡ như không cẩn thận để cho hắn nhìn thấy lỗ hậu của ngươi bị cạo sạch lông, ngươi sẽ giải thích với hắn như thế nào?”

“Ngươi… Không cần đυ.ng tới Hoành! Ngươi muốn chơi ta như thế nào ta đều nghe ngươi. Ngươi còn như vậy ta thật sẽ tức giận!”

“Vậy sao? Mẹ nó, đều quên rằng trong lỗ hậu ngươi đang ngậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng với nướ© ŧıểυ của lão tử như thế nào sao?”

“… Hảo! Húc ba ba cũng đừng tức giận, cùng lắm thì ngày mai khi ngươi đá bóng xong, khi trở về ta giúp ngươi liếʍ côn ŧᏂịŧ của ngươi, muốn tiểu trong miệng ta hay là bắn trong miệng ta đều nuốt hết, được không?”

“Mẹ! Thật muốn bạo da^ʍ ngươi lúc này a! Ngày mai lão tử đem côn ŧᏂịŧ ngươi khóa lại, không cho ngươi làʍ t̠ìиɦ với Hoành, cũng không bắn được, lại đến liếʍ chân liếʍ côn ŧᏂịŧ cho lão tử!”

“Ngươi… Ta đều vì mấy tên tiểu tử biếи ŧɦái các ngươi mà đã lâu không làʍ t̠ìиɦ với Hoành! Còn muốn làm khó ta như vậy, ngươi có lương tâm không a?”

“Mẹ nó! Nói nhiều như vậy làm gì, muốn hay không muốn!”

“Coi như ta sợ ngươi, tiểu quỷ. Lần trước ở trong kí túc xá liếʍ côn ŧᏂịŧ cho ngươi, đột nhiên bạn học của ngươi kéo đến nhiều như vậy, làm hại ta trần như nhộng trốn ở dưới bàn. Nếu như bị phát hiện, ta còn không biết làm thế nào!”

“Không có gì a, cùng lắm thì ta gọi bọn hắn cùng nhau chơi ngươi nha!”

“Không nói nữa, ta chạy bộ xong rồi, bây giờ ta chuẩn bị bữa sáng cho Hoành.”

Ta lại thấy được những tin nhắn gửi cho Tạ Chí Dũng gần đây.

“Hoành đi công tác rồi!”

“Thì sao?”

“Ta… Muốn… Ngươi tới nhà ta…”

“Nga? Không phải ngươi nói không cho ta đến nhà ngươi sao?”

“Bởi vì bây giờ Hoành không có ở nhà a”

“Ha ha, không phải là Hoành không có ở nhà mà là vì miệng ngươi ghiền ngậm côn ŧᏂịŧ đi ~!”

“Không phải ta muốn ngậm, đều là bị các ngươi chơi mấy trò biếи ŧɦái kia…”

“Cũng không thể nói như vậy a! Vậy khi đó, kẻ nào nhắm mắt mà vẫn có khả năng nhận ra hương vị nào là của côn ŧᏂịŧ của ba ba nào a ~ Ha ha”

“… Đều bị các ngươi đùa chết! Các ngươi đều nói thua thì chỉ là nhắm mắt hôn môi, các ngươi cư nhiên một đám còn bắt ta ngậm côn ŧᏂịŧ… Còn đi tiểu trong miệng ta, bắt ta uống…”

“Ngươi không phải vừa uống vừa chổng mông, bộ dáng giống như rất hưởng thụ sao?”

“Các ngươi không để cho ta bắn, ta lúc ấy… Lúc ấy là do ta không tỉnh táo…”

“Vậy sao? Còn có thể căn cư mùi vị nướ© ŧıểυ nào là côn ŧᏂịŧ của chủ nhân nào a!”

“Không nói chuyện này nữa, nói chuyện chính đi! Hoành đi công tác rồi, ngươi có tới không a?”

“Không tới!”

“Vì cái gì?”

“Ta không thích!”

“Image” Này là tấm ảnh của Đại Vũ gửi qua khoảng chừng mấy phút.

Trên là ảnh Đại Vũ nhe răng nanh cắn đầu lưỡi, khóe miệng hơi lộ ra, cơ ngực to lớn phía dưới đang kẹp hai cái kẹp trên hai núʍ ѵú, hình ảnh da^ʍ mĩ tiêu hồn.

“Mẹ nó! Chờ đó! Lão tử mặc kế thế nào đều đem da^ʍ tiện ngươi chơi tới phế!”

Ta không dám xem nữa, cũng không muốn xem. Mấy tin nhắn này của Đại Vũ mới gửi gần đây, bởi vì do ta đi công tác, hắn cũng không ngại mà gửi mấy tin nhắn dơ bẩn này.

Giờ phút này, ngay cả trong nhà hắn cũng không dọn dẹp, là nghĩ ta đi công tác chưa trở về đi. Hơn nữa tựa hồ như là chủ động đi cùng với Tạ Chí Dũng, xem ra lo lắng của ta đều là dư thừa.

Ta run rẩy đen di động đóng lại, ta đột nhiên rất chán ghét cái “nhà” này, ta không muốn ở lại đây, hiện tại mỗi một tấc nơi này đều khiến ta cảm giác bẩn thỉu.

Ta muốn báo thù, ta muốn trả thù mấy kẻ phá hư hạnh phúc của ta – Ta giờ phút này tràn ngập hận thù cùng lửa giận.

Nhưng làm thê nào mới có thể hoàn thành kế hoạch báo thù của ta? Ta không muốn tiếp tục thương tâm, tiếp tục đau lòng nữa. Bây giờ ta cần phải bình tĩnh lại.

Di động của ta lúc này vang lên – Là Thánh ca, anh họ của ta!

“Hoành a! Là Thánh ca đây!!”

Ân, ca ca! Có việc gì thế?” Tuy rằng không còn tinh thần thế nhưng ta vẫn giả vờ trấn định.

“Có chuyện gì sao? Nhất định phải nói cho ca ca biết!” Đầu bên kia, Thánh ca có chút ấp úng, như là chờ ta mở miệng trước.

“Ca yên tâm, ta hiện tại rất tốt!” Ta thật sự không biết Thánh ca muốn nói gì.

“Thật sự không có chuyện gi sao?” Thánh ca vẫn là gặng hỏi lại.

“Ca, ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng đi. Ngươi gọi điện cho ta khẳng định là không chỉ hỏi ta có chuyện gì!”

“Hoành, Lý Tiểu Quân vừa gọi điện cho ta.” Thánh ca dừng một chút.

Nói đến Tiểu Quân, thần kinh của ta cũng thoáng căng ra.

“Hắn nói cho ta biết rất nhiều về chuyện của ngươi, còn có cùng với ngươi…” Thánh ca như là cố ý dừng lại, nhưng vẫn là nói ra

“Còn có chuyện của ngươi cùng Đại Vũ.”

“Ca! Ngươi… Đều biết?” Ta trong lòng có chút thả lỏng.

“Ân… Hoành, ca cũng không phải là người bảo thủ, ca bên trong bộ đội có cái gì mà chưa thấy qua, ngươi nên sớm nói với ca ca.”

“Ca… Xin lỗi! Ta sợ ngươi thất vọng.”

“Thất vọng cái gì. Xã hội bây giờ thế nào rồi, chỉ cần là đệ đệ của ta như thế nào, ca đều vẫn tôn trọng ngươi!”

“Cám ơn ngươi, ca! Có những lời này của ngươi, ta thật sự rất cao hứng!”

“Đừng vội, ngươi thích ai ta không can dự, chỉ cần hắn tốt với ngươi. Thế nhưng người mà ngươi đang thích, ta kiên quyết không đồng ý, Tiểu Quân nói với ta rất nhiều về hắn cùng với bọn Tạ Chí Dũng kia, nên ta mới hảo hảo nói cho…”

“Ta đều biết…” Lúc này, ta cảm giác rõ ràng trong lòng có một ngọn lửa giận nhưng khó phóng thích ra ngoài.

“Ngươi đều biết?” Thánh ca cũng có chút giật mình!

“Ân…!”

“Mẹ nó! Đời lão tử hận nhất là loại người ong bướm lẳиɠ ɭơ. Con mẹ nó, dám cắm sừng đệ đệ lão tử, ngươi muốn làm thế nào?” Thánh ca bình thường hắn hận nhất những người này, nhất là nhìn người thân bên cạnh hắn chịu thiệt thòi.

Thánh ca đã hỏi như vậy, khẳng định là muốn giúp ta, hơn nữa nhất định làm đến khi hắn hết giận thì mới bỏ qua.

“Làm như thế nào sao? Ca, ta muốn trả thù! Ta muốn bọn họ trả giá!!” Âm thầm hít sâu hai ngụm, hai mắt ta tràn ngập lửa giận. Tâm trí ta lúc này đã bị thù hận cùng phản bội bao phủ.

Ta muốn Tạ Chí Dũng, Húc, Lưu Phong, đều phải trả giác. Ta muốn trả lại bọn họ gấp hai làn như vậy, làm cho bọn họ cũng biết mùi vị bị lăng nhục, đùa bỡn là như thế nào!!

“Không thành vấn đề! Chờ ca ca tới!”

Yêu càng nhiều thì càng đau đớn.

Khi mà ta đem tâm mình hoàn toàn giao cho Đại Vũ, hắn lại phản bội ta như thế. Nói thật, ta thật không muốn buông tay, bởi vì ta rất thương hắn. Thế nhưng khi nhìn đến mấy tin nhắn này, Đại Vũ một chút cũng không có nghĩ tới tình cảm giữa chúng ta.

Thực ra, ta rất hi vọng đây là chỉ là giấc mộng.

Ta vô cùng khao khát khi mà ta tỉnh lại, ta cùng với Đại Vũ vẫn là một đôi hạnh phúc như cũ, bình thản mà ngày qua ngày.

Nhưng tất cả… Đều không phải!

Chờ xem!!