Chương 42: Không thể kiềm chế

Đại Vũ biết chính mình lúc trước cảm giác bị người khác chơi thật lâu cũng không thể phai nhạt, lại thêm nhiệm vụ dạy học nặng nề khiến Đại Vũ một tuần kế tiếp càng tập trung vào công tác dạy học nhiều hơn, cũng là muốn dùng công tác hòa tan đi du͙© vọиɠ đang chiếm lĩnh hắn.

Nhưng gần một tuần qua cũng rất kì quái, hắn thường xuyên nhìn thấy Tạ Chí Dũng cùng Húc xuất hiện tại trung tâm bơi lội, Lưu Phong cùng Trịnh Đào cũng sẽ đúng hạn mà lên lớp. Kì quái là bọn họ đột nhiên đối với Đại Vũ vu vơ một hồi, giống như trước kia chưa từng xảy ra sự tình gì.

Càng như vậy, Đại Vũ càng phát hiện nội tâm chính mình dâng lên một cỗ khó chịu, giống như là thất tình vậy.

Đảo mắt một cái đã qua hơn hai tuần, bọn họ vẫn không có nhắn tin hay ám chỉ Đại Vũ làm cái gì. Vài lần gặp Tạ Chí Dũng cùng Húc, muốn đi lên chào hỏi nhưng vẫn là ngại mặt mũi nên lại thôi. Hơn nữa bọn họ cũng đối với Đại Vũ giống như không nhìn thấy, phảng phất giống như chưa bao giờ quen biết mình vậy.

Từ lần chính mình tỉnh táo bị bọn Húc chơi qua đến sau này, Đại Vũ thay đổi rất lớn. Mỗi lần khi cùng Hoành làʍ t̠ìиɦ, thời điểm khi mà hắn thao Hoành, cuối cùng sẽ là ảo tưởng chính mình bị thao. Còn có số lần làʍ t̠ìиɦ cùng với Hoành càng ngày càng ít, Đại Vũ đều lấy lí do là công tác mệt mỏi.

Thậm chí có một lần khi Hoành đã đi làm, Đại Vũ nhịn không được cầm qυầи ɭóŧ ở trong tủ quần áo ra, đặt lên mũi vừa ngửi vừa thủ da^ʍ.

Cứ như vậy, Đại Vũ hi vọng bọn Tạ Chí Dũng có thể hảo hảo đùa bỡn chính mình một lúc. Đại Vũ mỗi lần ảo tưởng bị Húc cùng bọn Lưu Phong làʍ t̠ìиɦ tập thể xong, sau đó bọn họ còn nói:

“Mẹ nó! Ngươi mọc ra côn ŧᏂịŧ còn muốn bị côn ŧᏂịŧ chơi sao, chó hoang!?”

Vừa nghĩ đến đó, Đại Vũ liền dùng chăn che đầu, lớn tiếng hét lên, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra.

Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì chính mình lại nghĩ tới thân thể cùng gương mặt của bọn họ. Bọn họ nhục mạ, đùa bỡn thân thể ta, ta như thế nào sẽ hạ lưu, luôn nghĩ tới bọn họ như vậy?

Khóc mệt mỏi, Đại Vũ cứ như vậy, mơ mơ màng màng mà thϊếp đi.

“Da^ʍ tiện này chính là thiếu người chơi, lại bị lão tử chơi tới bắn tinh, ha ha ha ha!”

“A… Chơi ta… Dùng sức một chút… Ba ba… Ba ba… Ta là nhi tử dâʍ đãиɠ của các ngươi… Là món đồ chơi để cho các ngươi dùng côn ŧᏂịŧ lớn để tiêu khiển a…”

Đại Vũ tưởng tượng Tạ Chí Dũng tóc ngắn ngủi kia, Húc thô bĩ, xấu xa cười kia, còn có cái côn ŧᏂịŧ thô to đen nhánh kia của Lưu Phong, thân thể lại bắt đầu nóng lên, côn ŧᏂịŧ lại trướng thêm vài phần.

Lúc này, bên tai truyền đến vài âm thanh, Đại Vũ đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện chính mình cư nhiên bất tri bất giác lại gọi điện cho Tạ Chí Dũng. Luống cuống tay chân nhanh chóng ấn tắt, vạn nhất nếu hắn nghe được thì giải thích như thế nào?

Có lẽ chính mình muốn hắn đến phát điên rồi đi, nghĩ tới nước miếng của hắn, mùi vớ thối của hắn, côn ŧᏂịŧ của hắn. Nếu hiện tại có hắn bên cạnh, mặc hắn muốn làm cái gì thì làm, chỉ cần hắn vui vẻ, tùy ý hắn phát tiết, chính mình đều nguyện ý làm.

Đại Vũ nghĩ như vậy, một bên cầm điện thoại đặt bên tai, một bên cầm lấy côn ŧᏂịŧ chính mình mà chậm rãi vuốt ve.

“Ân… Hừ…” Đại Vũ nhắm mắt lại, tưởng tượng Húc đem hai tay chính mình chống lên, Lưu Phong xoa nắn hai cái núʍ ѵú của hắn, Tạ Chí Dũng dùng côn ŧᏂịŧ thô to của hắn không ngừng ma sát chung lỗ hậu của mình, thỉnh thoảng còn đem qυყ đầυ ấn ấn vào, chính mình hưởng thụ từng đợt đùa bỡn mà run rẩy.

“A… Không cần…” Đại Vũ khó chịu vặn vẹo thân mình ma sát lên tấm drap giường.

“Ân… A… A… Cho ta… Cho ta…”

“Sờ ta… Dũng… Nhanh lên… Lại mau một chút…”

“Mới sáng sớm đã hưng phấn như vậy sao?” Khi sắp cao trào, bên tai lại đột nhiên truyền đến âm thanh của Tạ Chí Dũng.

Đại Vũ sững sờ nhìn màn hình di động hiện rõ ba chữ “Đang trò chuyện”, mặt Đại Vũ oanh một cái liền đỏ lên. Không phải chính mình không cẩn thận ấn nút gọi đi? Ông trời a, không thể nào? Những thứ dâʍ đãиɠ khi nãy mà ta vừa nói hắn đều có thể nghe thấy hết sao? Thời gian trò chuyện đã hơn ba phút.

Nghe được âm thanh của Tạ Chí Dũng, Đại Vũ hoảng loạn cầm lấy di động, nhỏ giọng đáp:

“Ân!”

“Làm sao lại nghĩ tới gọi điện cho ta?” Điện thoại đầu kia cười hai tiếng, Đại Vũ hận không thể chui đầu xuống dưới giường. Mặt đỏ bừng lên, có chút nói không nên lời.

“Ta… Ta nhớ ngươi…” Nhưng hắn ngẫm lại, nếu đều chuẩn bị đem chính bản thân mình giao cho bọn họ thì sợ cái gì? Liền ăn ngay nói thật đi.

Đại Vũ run rẩy nói ra tiếng lòng của chính mình, vừa nói xong thì liền cắn môi dưới.

“Ha ha ha ha!” Điện thoại đầu kia truyền tiếng cười kinh ngạc.

“Mới tách ra không tới hai tuần liền nghĩ đến ta? Thế nào, ta nói qua ngươi sớm muộn gì sẽ chủ động tìm tới ta, ha ha ha ha!” Tạ Chí Dũng tự tin, nói.

“Khốn kiếp!” Đại Vũ nghe xong, phi thường tức giận nhưng thật sự lại không có cách nào khác.

“Không sai, ta chính là khốn kiếp, thế nhưng ngươi không phải thích khốn kiếp sao?” Tạ Chí Dũng tâm tình thực rất tốt.

Thực ra Đại Vũ nói ra lời trong lòng chính mình, cũng giống như là trút đi được gánh nặng bấy lâu.

“Ta đem ngươi đánh thức rồi đi? Ngươi ngủ tiếp đi!” Đại Vũ thật sự không biết nên cùng Tạ Chí Dũng nói cái gì nữa.

“Ân? Không có…” Tạ Chí Dũng dừng một lát, tiếp tục hỏi:

“Vừa rồi đang làm cái gì? Bảo bối, nói cho ta biết!”

“…” Đại Vũ cầm điện thoại, không biến nên trả lời Tạ Chí Dũng như thế nào, cũng không thể nói rằng vừa nãy hắn vừa nghĩ tới Tạ Chí Dũng vừa tự an ủi a.

“Không… Không có gì…”

“Thật sao? Nói dối không phải là hài tử ngoan đâu nha ~~” Di động truyền ra âm thanh của Tạ Chí Dũng mang theo một chút tiếu ý.

Đại Vũ bị Tạ Chí Dũng đùa giỡn, gọi là hài tử. Nếu là người khác, hắn khẳng định sẽ nổi giận, nhưng lời này là từ trong miệng Tạ Chí Dũng nói ra, Đại Vũ trong lòng lại xuất hiện từng tia ngọt ngào.

“Ta tại vì… nhớ ngươi!” Cả buổi, Đại Vũ mới nghẹn ra hai câu này rồi nhẹ nhàng thở ra. Đối với Tạ Chí Dũng, Đại Vũ giống như là học sinh tiểu học đứng trước mặt lão sư vậy.

“Nga!” Tạ Chí Dũng kéo dài ngữ điệu, thái độ hoài nghi rõ ràng

“Kia… ‘Cho ta… Cho ta’… Là ý gì, ngươi muốn ta cho ngươi cái gì? Nga, đúng rồi! Ngươi vừa rồi mới nói ‘Sờ ta’ có phải hay không? Còn nói…”

“Im miệng!” Đại Vũ vội vàng quát to một tiếng đánh gãy lời nói của Tạ Chí Dũng.

“Được rồi, ha ha…” Tạ Chí Dũng dừng lại một lát, sau đó lại ha ha cười lên.

Đại Vũ buồn bực muốn tắt máy nhưng lại luyến tiếc, nên chỉ có thể chịu đựng xấu hổ, nghe Tạ Chí Dũng ở bên kia cười đủ.

“Nói cho ta biết, lúc không có ta, ngươi giải quyết như thế nào?” Tạ Chí Dũng thật vất vả mới thu lại tiếu ý, nhưng vẫn nhịn không được mà đùa bỡn Đại Vũ

“Còn có thể chơi bạn trai của ngươi sao? Nói cho ta nghe một chút đi!”

Đại Vũ làm bộ như không nghe thấy, không nói tiếng nào.

“Như thế nào lại không trả lời? Ha ha!! Là muốn để cho ta tới nhà giúp ngươi đi?” Tạ Chí Dũng giống như hiểu rõ ý tứ của Đại Vũ.

“Cầm côn ŧᏂịŧ của ngươi lên!” Tạ Chí Dũng ngữ khí rất kiên quyết, ra lệnh cho Đại Vũ.

Đại Vũ vốn không nên nghe lời hắn, nhưng tay của Đại Vũ như là không khống chế được mà chậm rãi trượt xuống, cầm lên côn ŧᏂịŧ của chính mình.

“Sờ sờ một chút rồi nói cho ta biết!”

“…” Đại Vũ đem ngón tây nâng hai khỏa trứng thịt khều khều vài cái, ngón trỏ cùng ngón cái chậm rãi siết chặt côn ŧᏂịŧ rồi lại lấy đầu ngón tay hướng lên trên qυყ đầυ to đen mà ấn ấn.

“Hảo!” Đại Vũ nhỏ giọng trả lời.

“Cứng rắn đến chảy nước rồi đi? Đem loa ngoài điện thoại mở ra, để bên cạnh gối đầu”

Đại Vũ lập tức ngoan ngoãn làm theo lời Tạ Chí Dũng, tay trái ấn nút loa ngoài của di động, sau đó đem di động đặt ở bên cạnh tai, nhu thuận mong chờ câu điều giáo tiếp theo của Tạ Chí Dũng.

“Sướиɠ sao?”

“Ân!” Đại Vũ nhẹ nhàng trả lời một tiếng, đột nhiên ý thức được giọng của mình có chút nhỏ, sợ là Tạ Chí Dũng không thể nghe thấy, liền nghiêng đầu, kề sát vào điện thoại “Ân” một tiếng.

“Ngoan, hai tay đều nắm côn ŧᏂịŧ của ngươi đi!”

Ngoan? Này giống như có ma lực vậy. Đại Vũ ngoan ngoãn dùng hai bàn tay bao trụ côn ŧᏂịŧ chính mình, cảm giác nó lại trướng lớn vài phần.

“Giữ yên, không được nhúc nhích. Hảo hảo cảm thụ độ ấm của nó!” Đang muốn an ủi lại bị Tạ Chí Dũng ngăn cản.

“Ngô…” Đại Vũ lập tức thuận theo, không có cử động.

“Ân… Hừ… Cho ta động đi… Khó chịu…” Đại Vũ nhẫn nại kẹp chặt chân ma sát cho nhau, cầu xin Tạ Chí Dũng.

“Nhịn một chút! Bảo bối! Đừng gấp như vậy, ngoan!” Tạ Chí Dũng vẫn ra lệnh, không cho Đại Vũ động.

Thực ra, Đại Vũ nếu muốn có thể chính mình động mà không bị ai ngăn cản. Nhưng là hắn cố tình chịu đựng du͙© vọиɠ, chỉ là khó chịu vặn vẹo thân thểm, xoay người ghé vào trên giường, đem đầu quay sang một bên, không muốn Tạ Chí Dũng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của chính mình phát ra.