Chương 2: Tiểu công chúa

Chương 2.Tiểu công chúa

Phí Linh quay người lại liền thấy được một gương mặt trong sáng anh tuấn.

Hai tháng không gặp, tên nhóc này sao lại đẹp trai hơn thế? Trong lòng cô không kìm được chửi thầm.

“Đã lâu không gặp tiểu công chúa.”

Phí Linh mặc một cái áo lông hồng nhạt, bên trong là một cái váy công chúa vàng nhạt rất đáng yêu, một đôi bốt màu champagne có thắt nơ bướm, hơn nữa cô cũng không cao lắm, nhìn qua giống như một tiểu công chúa.

Phí Linh nghe vậy thì đắc ý hất cằm, vừa định mở miệng khen cậu vài câu, ai ngờ Phó Tường nhìn khuôn mặt cô chằm chằm, nhìn một lượt rồi mở miệng nói: “Cậu lại gầy, mặt lại nhỏ đi mất, xấu quá.”

“Cậu cút đi . Cậu mới xấu đó. Bổn tiểu thư đây là đẹp kiểu xương mai, cậu hiểu hay không hả, đồ thẳng nam!”

Phí Lính thở phì phò cãi lại, cô không cam lòng mà đưa tay xoa xoa má của mình. Giây trước còn gọi cô là tiểu công chúa, giâu sau đã lộ nguyên hình. Phó Tường chính là một “Thẳng nam.”

Mặt cô vốn đã nhỏ, lúc học cao trung vẫn là phúng phính thịt, bạn bè bên cạnh không có gì làm đều thích xoa véo mặt của cô, lúc ấy Phó Tường xoa véo cũng không ít, sau khi lên đại học, không hiểu sao lại gầy xuống, khuôn mặt nhỏ đầy thịt liền biến thành mặt trái xoan, còn chưa bằng một bàn tay của Phó Tường. Mỗi lần gặp mặt đều bị đối phương ghét bỏ. Dần dà cô có chút tự ti.

Phó Tường vui vẻ thưởng thức thái độ tức giận xù lông của cô, chỉ là gầy thành người đẹp xương sườn thế này, nóng giận, bĩu môi, khuôn mặt nhỏ vẫn còn tròn trịa, nghĩ tới là muốn véo một cái.

Cậu lại hỏi: “Bây giờ xuống bao nhiêu kg rồi?”

“Cậu đoán đi?”

Phí Linh thè lưỡi, nghiêng đầu làm cái mặt quỷ.

Đầu lưỡi của cô rất nhỏ, hồng hồng mềm mềm, Phó Tường nhìn thấy mà khô nóng trong người. Thấy cô tỏ vẻ đắc ý, cậu đột nhiên buông hành lý trên tay ra, một tay xuyên qua nách cô gái, tay còn lại đặt ở khuỷu chân cô, hơi dùng sức ôm ngang cô bế lên.

Tiếp theo giả vờ giả vịt ước lượng: “40.”

“Này, ai cho cậu động tay động chân, mau buông tớ xuống.”

Phí Linh bị động tác đột ngột của cậu làm hoảng sợ, theo bản năng cô ôm lấy cổ Phó Tường, sau khi lấy lại tinh thần, đây là chỗ công cộng, mặt cô lập tức đỏ bừng rồi nhỏ giọng phản kháng.

Phó Tường chỉ cảm thấy người trong ngực mình không có chút nặng nào, ôm trong chốc lát dù không đành lòng nhưng vẫn phải để cô xuống, rồi làm như không có chuyện gì mà trêu chọc cô: “Đừng quên lời ba cậu nha, cân nặng không quá năm mươi thì năm nay cậu đừng nghĩ đến tiền mừng tuổi.”

Khuôn mặt nhỏ của Phí Linh bày ra vẻ đau khổ, rất có khí phách mà tuyên bố: “Chuyện thương tâm này đừng có nói ra, tớ thà rằng không có tiền tiêu vặt còn hơn là béo lên.”

“Đó không phải là béo. Hiện tại cân nặng của cậu là không tốt cho sức khỏe.”

Muốn hỏi điều làm Phó Tường hận nhất là gì?

Thì đó chính là mấy quan niệm làm đẹp tẩy não người ta ở trên mạng, mạnh mẽ biến bánh bao nhỏ của cậu thành yêu tinh xương sườn . Cô gái nhỏ mũm mĩm đáng yêu lắm hơn, gầy trơ xương sườn có gì đẹp ? Ôm vào cấn người.

Phó Tường nhìn ra, lúc trước cân nặng của Phí Linh rất chuẩn, cao 1m6 nặng 52.5kg, tay chân thon dài cân xứng, trên mặt trên mông đều là thịt, bộ ngực nhỏ nhấp nhô, nhìn đẹp biết bao nhiêu.

Chỉ là sau khi vào đại học, Phí Linh bỗng gầy xuống 10kg. Khuôn mặt tròn đầy đâu không thấy, cả người đều gầy đi. Mông với ngực cũng nhỏ lại. Điều này đối với Phó Tường mà nói là vô cùng đau đớn. Mỗi lần gặp nhau cậu đều đưa Phí Linh đi ăn một bữa tiệc lớn. Mà Phí Linh ăn uống cũng không điều độ, thậm chí ăn uống so với hồi học cao trung còn nhiều hơn, chỉ là cân nặng không hề tăng lên.

“Tớ thấy khoẻ mạnh mà. Cả năm nay cũng chưa bệnh lần nào.” Phí Linh đắc ý nói.

Cô thật sự không có cố ý đi giảm béo. Khi mới vừa vào đại học, bởi vì không quen khí hậu, hơn nữa, tháng đầu còn có tập quân sự, cả người có chút uể oải. Chờ đến khi tập quân sự qua đi, miễn cưỡng thích ứng khí hậu, nhưng cân nặng lại không thể nào tăng được, cũng may lúc ấy đang thịnh hành vẻ đẹp gầy trơ xương, cho nên cô cũng không để ý lắm.

Mãi đến tháng 10 gặp lại Phó Tường, đối phương bị bộ dạng của cô làm cho hoảng sợ. Lôi kéo cô đi bệnh viện, làm kiểm tra, còn rất lo lắng hỏi bác sĩ phải làm thế nào mới có thể làm cô ‘béo’ lại… Lúc ấy trong lòng Phi Linh có chút không thoải mái.

Sau này cô mới biết được, Phó Tường thích con gái mũm mĩm.

“Không được nói bậy. Đi thôi, lên tàu trước đã.”

Phó Tường rất tự nhiên kéo va li hành lý của cô đi về phía trước, Phí Linh giống như cái đuôi nhỏ, nhảy nhót đi theo sau cậu.

“Căn phòng thật đẹp.”

Phí Linh đẩy cửa đi vào, cô vui vẻ nhào lên cái giường lớn màu phấn hồng mềm mại. Toàn bộ căn phòng màu hồng nhạt thiếu nữ, gương, màn, ghế, đèn treo thuỷ tinh, gối nằm, khăn trải giường, thảm… Cũng màu hồng, thỉnh thoảng chen vào màu trắng nền nã, là màu mà Phí Linh thích nhất.

Phó Tường ở phía sau, cậu kéo hành lý của hai người vào phòng, sau đó đóng cửa lại.

Lần này là cậu cố ý đặt phòng đôi, trong phòng có hai cái giường lớn cách nhau nửa thước, nằm song song nhau.

“Này có phải cậu yêu thầm bổn tiểu thư không? Đặt phòng đôi luôn.”

Phí Linh lăn lộn vài vòng trên giường sau đó mới bất giác mở miệng.

“Cho cậu cơ hội dụ dỗ tớ.”

Tay đang sắp xếp hành lý của Phó Tường khựng lại, song cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường nói với cô.

Phí Linh làm bộ thẹn thùng che mặt, “Cậu đen tối quá đấy.”

Phó Tường: “…”

Rốt cuộc thì cũng ở chung một phòng, Phó Tường sợ bản thân không cẩn thận sẽ bị lộ tẩy, cậu bình tĩnh bỏ đề tài này qua một bên, “Có cần tớ giúp cậu sắp xếp đồ hay không?”

Phí Linh xua xua tay “Không cần đâu, ngại lắm.”

Phó Tường: “…”

Đối với chuyện hai người ở chung phòng, thật ra Phí Linh cũng không để ý lắm. Dù sao họ đều là người độc thân, mà cô với Phó Tường quen biết nhau lâu như vậy, lại là “Bạn tốt”, huống gì bây giờ người cô lại gầy như thế, cho là có cởi hết ra, có lẽ Phó Tường cũng sẽ không có phản ứng gì đâu.