Chương 1: Đại tiểu thư

“Ngày mai tớ nghỉ, bên cậu cũng thi xong rồi, hai đứa mình cùng đi chơi đi. Tớ không muốn về nhà sớm như vậy đâu.”

Phí Linh nằm dài trên giường, chân thon bắt chéo, chéo phải chéo trái lắc la lắc lư. Bạn chung phòng của cô đang dọn dẹp sắp xếp đồ đạc, chỉ có cô là còn vừa ăn vặt vừa gọi điện mà thôi.

“Ha ha, chú lại giục cậu tìm bạn trai à?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười nhẹ, là một giọng nam rất êm tai.

“Cậu nói xem ba của tớ sao lại gấp như vậy chứ? Năm nay tớ mới bao nhiêu lớn đâu? Đại học còn chưa tốt nghiệp nữa là, mà ba đã giục tớ nhanh nhanh tìm người kết hôn, không phải người ta hay nói là, người cha nào cũng không muốn cho con gái lấy chồng hay sao? Rốt cuộc thì đó có phải là ba ruột của tớ không?”

Nhắc đến chuyện này, Phí Linh bỗng nổi điên lên, bực tức không chịu được. Sau đó cô hung hăng cắn một miếng táo thật to, ‘rốp rốp rốp’ dùng hết sức mà nhai, bởi vì trong miệng có đồ ăn cho nên nói chuyện có chút không rõ.

“Chú chỉ muốn tốt cho cậu thôi. Sang năm là tốt nghiệp rồi, cậu muốn làm công việc gì?” Cậu trai bên kia bất đắc dĩ cười cười, bao dung mà chuyển đề tài.

“Tớ cần gì tìm việc. Ba tớ có tiền như thế, ông ấy nói sẽ nuôi tớ cả đời.” Nghe cậu hỏi vậy, Phí Linh trả lời như lẽ đương nhiên.

Giọng của cô không lớn, nhưng bạn cùng phòng của cô đều đang dọn đồ, chỉ có mình cô là nói chuyện điện thoại, mọi người không tự chủ được mà nhìn cô một cái.

“Được được được, đại tiểu thư của tôi ơi, cậu muốn đi đâu chơi, lên núi đao, xuống biển lửa, tớ cũng đi cùng cậu.”

“Chúng ta ngồi tàu đi biển du lịch theo tour đi. Tớ muốn đi lâu rồi, có điều ba tớ lại nói không an toàn nên không cho tớ đi. Lần này tụi mình lén đi đừng nói cho ông ấy biết.”

“Được rồi, để tớ mua vé. Ngày mai tớ đến đón cậu.”

“Ừ, ba ngày hai đêm là được, lỡ như tớ say tàu thì làm sao bây giờ. Cậu khỏi cần đến đón tớ, lúc đó chúng ta cứ đến thẳng bến tàu thành phố S gặp nhau là được. Câu đến đón tớ còn phải đi đường vòng, phiền phức lắm.”

“Được, vậy đi. Trên đường cẩn thận. Tớ ở bến tàu thành phố S đợi cậu.”

“Cúp máy trước đây, tớ muốn đi dọn đồ đạc.”

“Ha, đại tiểu thư tự mình ra tay?” Đầu bên kia nói lời trêu chọc.

“Phó Tường, cậu có ý gì hả, khi học cao trung, tớ tự mình thu xếp hành lý rất tốt rồi nha.”

“Đùa chút thôi, đừng có xù lông thế. Ngày mai gặp.” Bên kia nói xong thì cúp điện thoại ngay.

“Ngày mai gặp tớ sẽ xử đẹp cậu.”

Phí Linh nhìn màn hình điện thoại hiển thị đã kết thúc cuộc gọi, cô bất mãn mà lẩm nhẩm lầm bầm.

“Các đồng chí, ngày mai chúng ta sẽ phải đường ai nấy đi. Tối nay tớ mời khách, muốn ăn cái gì thì tùy chọn nhé.”

Phí Linh nghĩ đến tour đi biển bằng tàu sắp bắt đầu, tâm tình vô cùng tốt, cho nên cô hào phóng mời các bạn cùng phòng đang dọn đồ đi ăn cơm.

“Tớ mua bánh mì rồi, không đi đâu.”

“Tớ có hẹn với bạn học, lát nữa sẽ ra ngoài, cũng không đi được”

“Tớ thì không đói.”

“…”

Ký túc có bốn người, mà bây giờ có ba người không tham gia. Một mình ăn lẩu cũng không vui gì, Phí Linh thở dài, gọi điện đặt cơm hộp.

Phó Tường dừng cuộc gọi, nghĩ đến cô bé đang xù lông cầm điện thoại bên kia thì không kiềm chế được nở nụ cười. Đôi mắt to trợn tròn, gương mặt thì tức giận, nhất định rất đáng yêu. Nghĩ tới là muốn chọc một cái.

Thấy vẻ mặt dịu dàng ngu ngốc của cậu, bạn cùng phòng chịu không nổi, da gà khắp người, còn trêu ghẹo cậu: “Đại tiểu thư của cậu hẹn cậu à?”

“Cô ấy hẹn tớ đi du lịch trên thuyền.” Phó Tường cũng không giấu, cậu đắc ý nói.

“Tiến độ của cậu cũng quá chậm. Hai cậu đã quen biết lâu năm. Có lẽ cô ấy thật sự xem cậu là bạn ‘Khuê mật” rồi đó. Mà khuê mật như cậu nói dễ nghe là bạn thân, còn khó nghe thì đó là lốp xe dự phòng đấy.” Bạn cùng phòng có lòng tốt nhắc nhở.

“Năm học mới tớ mời các cậu ăn kẹo mừng.” Phó Tường tự tin nói.

“Cậu sẽ không âm mưu ở trên du thuyền mà đè người ta ra làm đi? Đây là phạm pháp đó, Phó Tường, cậu bình tĩnh một chút.

Nói không chừng vị ‘đại tiểu thư’ kia của cậu sẽ tiễn cậu vào tù đấy.”

“Bây giờ thì im miệng, tối nay tớ mời ăn lẩu.”

Lời vừa nói ra, toàn thể bạn cùng phòng đều làm động tác đưa tay kéo khóa miệng lại.

“Tớ đến rồi. Cậu đang ở đâu đấy? Có phải là chưa đến hay không, tớ miễn cưỡng chờ cậu thêm mười phút, nếu cậu…”

Sau khi đến bến tàu Phí Linh tìm một vòng nhưng không thấy Phó Tường, vì thế cô nhanh chóng gọi điện thoại cho cậu, vô cùng đắc ý. Đang nói chuyện thì bả vai bị người ta vỗ một cái.

Một giọng nói quen thuộc vang bên tai. “Ở đây này, đại tiểu thư của tớ.”