Chính là con trai của lính gác kia.
Là đưa vật tư tới cho nhà bọn họ.
Nhớ đến ân tình trước đây của Thạch Nham, lại bị Thạch Nham xem thành là bố thí, là khoe ra.
Nói tới đây, thân thể người phụ nữ bắt đầu không ngừng run rẩy, “Hắn sẽ xuống địa ngục, sẽ xuống địa ngục! Vào con đường súc sinh, chết không được tử tế, chết không được tử tế!”
-
Lương Thu đi đến biệt thự Doãn Tĩnh đón người, cô nhìn thấy con gái an tĩnh ngồi trên sô pha, nước mắt một chút không ngăn được, trực tiếp xông tới ôm người vào trong ngực.
“Mẹ……”
“Thực xin lỗi, là mẹ sai rồi.” Lương Thu không ngừng xin lỗi, “Mẹ không nên phát giận với con, đều là mẹ không đúng.”
“Thực xin lỗi, mẹ, là con sai rồi, con không nên cãi nhau với mẹ. Con chỉ là, chỉ là cảm thấy mẹ quá vất vả, muốn tìm công tác giúp mẹ……”
Hóa ra con gái Lương Thu là bởi vì nguyên nhân này, cho nên mới đi tìm Thạch Nham xin việc.
Lương Thu khóc đến càng thêm lợi hại, cô gắt gao ôm lấy con gái chính mình, sau đó lôi kéo cô bé không ngừng cùng Doãn Tĩnh nói lời cảm tạ.
“Dù cho cô cảm tạ tôi, vật tư khen thưởng vẫn không thể thiếu.” Doãn Tĩnh trước sau như một biểu hiện lãnh khốc vô tình.
Một bên khác, Cố Chiêu Đệ ôm Cố Thu Đại mất mà tìm lại được, ngơ ngẩn nhìn về phía Lương Thu và con gái cô.
“Cho em.” Tô Vi đưa Phệ Nguyên Thú trong tay cho Cố Chiêu Đệ.
Cố Chiêu Đệ nhìn thoáng qua thân thể Cố Thu Đại, lại có thể có sữa.
Đây là……đứa trẻ của Cố Thu Đại sao?
Mèo con được nuôi thực tốt, sạch sẽ, thân thể gầy yếu cũng đã mượt mà hơn không ít.
“Là đứa trẻ của Thu Đại.” Cố Chiêu Đệ nỉ non một tiếng.
“Ừ.” Tô Vi gật đầu, “Em đã làm bà ngoại nha.”
-
Hoàn mỹ hoàn thành một nhiệm vụ cấp S, Doãn Tĩnh chia vật tư khen thưởng thành ba phần.
“Này.”
Hộp giấy đựng chín chiếc bánh mì, còn có ba quả táo. Ở mạt thế, trái cây rau dưa trở nên rất khó đạt được. Nhưng khen thưởng của nhiệm vụ cấp S cũng không nhỏ.
Bánh mì mỗi người ba cái, quả táo cũng là mỗi người một quả.
“Tôi không thích ăn táo, cho Vi Vi ăn đi.” Lục Nhưỡng đẩy quả táo trước mặt đến trước mặt Tô Vi.
Lời này nói ra, giống như mẹ nói với con, “Con gái, mẹ không thích ăn món này, con ăn đi”.
Nhưng trên thực tế, chỉ có Tô Vi biết, Lục Nhưỡng nói chính là sự thật.
Hắn chán ghét táo.
Tô Vi một mình ăn hết hai quả táo, sau đó cầm ba cái bánh mì tính toán.
Buổi sáng ngày mai ăn một cái, giữa trưa ngày mai ăn một cái, buổi tối ngày mai lại ăn một cái.
Ba cái bánh mì khác với bánh mì giá rẻ, rõ ràng chính là đặc biệt cung cấp riêng trong viện nghiên cứu, hạn sử dụng chỉ có hai ba ngày, không có bất luận chất phụ gia gì.
Ai có thể nghĩ đến, mặt hàng trước kia dễ dàng có, hiện tại lại đều biến thành hàng xa xỉ.
Một cái bánh mì đậu tán nhuyễn, một cái sâu róm, một cái nhân dứa.
Vào đêm, Tô Vi và Lục Nhưỡng như cũ ngủ ở trên một cái giường.
Tô Vi đặt bánh mì ở trên tủ đầu giường.
Rạng sáng, hai giờ, Lục Nhưỡng nghe được một trận âm thanh sột sột soạt soạt.
Sinh hoạt và bị phản bội trong hai đời mạt thế làm Lục Nhưỡng đối với bất luận động tĩnh rất nhỏ nào đều có thể sinh ra phản ứng nhanh chóng nhất.
Tinh thần thể từ trong cổ bò ra, đôi mắt màu đỏ trong bóng đêm u ám lạnh lẽo. Thần sắc hắn đông lạnh mở mắt ra, liền nhìn thấy Tô Vi ngồi xổm bên mép giường, thật cẩn thận xé mở giấy gói bên ngoài bánh mì.
Bên cạnh để hai cái, cắn mỗi cái một ngụm.
Nhà ai có bánh mì ngon có thể nhẫn đến ngày hôm sau mới nếm thử hương vị!
-
Không cẩn thận một hơi ăn ba cái bánh mì, Tô Vi căng đến không được, đồng thời lại bởi vì tác dụng của cacbohydrat, cho nên rất nhanh liền lâm vào ngủ say.
Trong hoảng hốt, thân thể của cô xóc nảy lên, cô mở mắt ra, phát hiện chính mình đang ở trên một chiếc xe quân dụng.