Chương 46

Vừa rồi Doãn Tĩnh đã kiểm tra qua, trên người cô gái có dấu vết bị quất, còn tàn lưu thuốc mỡ.

“Là cô ấy bôi dược cho em.”

Trong khoảng thời gian bị nhốt ở trong ngăn tủ, bị Thạch Nham đánh, người phụ nữ trên cổ chân bị đeo xích sắt thường xuyên vết máu đầy người mở tủ ra, trấn an cô, “Đừng sợ, tên súc sinh không bằng kia sẽ xuống địa ngục.”

“Ông còn có cái gì muốn nói không?”

Nhân chứng vật chứng đều ở.

Thạch Nham cười lạnh một tiếng, cũng không có chuẩn bị phủ nhận.

“Các người biết trước đây tôi sống như thế nào không? Tổ yến, vây cá, bào ngư, tôi xem cũng không xem một cái. Nhưng còn bây giờ thì sao? Tôi vì mấy chiếc bánh mì nát này, còn phải đi thấp hèn cầu người khác!”

Bởi vì cảm giác chênh lệch này, cho nên tâm lý Thạch Nham bắt đầu trở nên không bình thường.

Hắn thường xuyên đánh chửi vợ mình, hơn nữa chỉ cần nhìn thấy vợ hắn nói chuyện cùng nam nhân khác liền hoài nghi cô xuất quỹ.

Hắn buộc cô lại.

Nhẹ là mắng, nặng là đánh.

Sau lại, Thạch Nham không biết từ nơi nào kiếm ra được mấy con chó con mèo nhỏ hành hạ đến chết. Ban đầu chỉ là ngược chó ngược mèo, sau này liền bắt đầu xuống tay với trẻ nhỏ.

Doãn Tĩnh không nhịn được, trực tiếp một chân liền đá vào trên mặt Thạch Nham.

Ghế dựa và hắn cùng chật vật ngã xuống mặt đất, Thạch Nham lại vẫn không chịu câm miệng.

“Chó mèo gì đó đã không thể thỏa mãn được tôi, tôi muốn kí©h thí©ɧ hơn……”

“Đây là lý do ông gϊếŧ người?”

“Không sai! Đây là lý do tôi gϊếŧ người! Là thế giới này không công bằng! Ngay cả tài xế trước đây lái xe cho tôi cũng biến thành lính gác, có thể đi tiểu ở trên đầu tôi!”

Súng trong tay Doãn Tĩnh gắt gao chống trên huyệt thái dương Thạch Nham, “Ông đã gϊếŧ bao nhiêu người?”

Trên mặt Thạch Nham lộ ra nụ cười quỷ dị, “Năm người.”

Năm sinh mệnh trẻ tuổi, cứ như vậy bị hắn tàn nhẫn gϊếŧ hại.

“Người thứ nhất tôi gϊếŧ, chính là thằng con trai của tên tài xế lính gác kia. Sau này, hắn ra ngoài làm nhiệm vụ, bởi vì phân tâm, cho nên rơi vào trong động trùng chết đi. Cô xem, loại người hạ tiện chính là mệnh hạ tiện, biến thành lính gác thì thế nào chứ, còn không phải vẫn chết sao.”

Nói tới đây, trên mặt Thạch Nham lộ ra vẻ thống khoái.

Theo sau, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía người phụ nữ đứng ở trước mặt chính mình, “Con đĩ! Có phải mày bán đứng tao hay không? Tao sẽ gϊếŧ mày, gϊếŧ mày!”

Thoạt nhìn người tinh thần không bình thường là Thạch Nham.

Đối mặt với Thạch Nham như vậy, người phụ nữ lại có vẻ cực kỳ trấn định.

Bởi vì ngày này, cô đã chờ rất lâu.

“Súc sinh không bằng, xứng đáng xuống địa ngục.” Cô nỉ non, âm thanh càng lúc càng lớn, sau đó đột nhiên một phen đoạt lấy súng trong tay Lục Nhưỡng, nhắm vào Thạch Nham.

“Pằng” một tiếng.

Sau khi tiếng súng vang lên, Thạch Nham trừng mắt, chết không nhắm mắt.

Người phụ nữ nhìn thi thể Thạch Nham, súng trong tay rơi trên mặt đất, vừa khóc vừa cười. Cô nắm quần áo trên người lên, lộ ra thân thể khô gầy của chính mình, mặt trên ngoại trừ vết phỏng loang lổ đáng ghê tởm, còn có vết roi, vết đao chém.

“Hắn là từ nông thôn ra tới, thi đậu đại học Hải Thị, cùng tôi kết hôn. Cha mẹ tôi ban đầu không đồng ý, nhưng tôi kiên trì. Vị trí giám đốc ngân hàng của hắn cũng là ba tôi giúp hắn, tôi vẫn luôn chiếu cố lòng tự trọng của hắn, nhưng hắn trước sau vẫn luôn tự ti.”

Cỗ tự ti này ở sau mạt thế hoàn toàn bùng nổ.

Từ tầng dưới chót bò đến đám mây, lại từ đám mây ngã xuống vũng bùn.

Cỗ tư vị này, Thạch Nham thật sự là không chịu nổi.

“Sau mạt thế, ba mẹ tôi đã chết, ba mẹ hắn cũng đã chết, trên thế giới này chỉ còn lại có chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau. Tôi đã tin cậy hắn như thế, nhưng……”

Người phụ nữ chuyện vừa chuyển, “Lần đầu tiên tôi phát hiện hắn ngược mèo, là ở một buổi tối. Con mèo kia đã chết, nhưng tôi không quên được ánh mắt nó nhìn chằm chằm tôi, tôi buổi tối mỗi ngày đều làm ác mộng. Sau này, hắn bắt đầu gϊếŧ người. Tôi tìm người cầu cứu, cậu bé kia, cũng bị hắn gϊếŧ.”