Chương 45

Trách không được cây hoa nhài này lớn lên tốt như vậy, hóa ra ăn thịt thối.

Doãn Tĩnh một phen đoạt lấy chiếc xẻng nhỏ trong tay Tô Vi, trực tiếp cắm một xẻng đi xuống, chính là một cái đầu mèo hư thối một nửa.

“Là mèo…… Có bốn con.”

“Cái này là……xương người.”

-

Trong căn cứ thứ ba có rất nhiều người cô đơn, những người này cho dù chết cũng không có người sẽ biết.

Nhưng gần đây lại thường xuyên có thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi mất tích.

Mà nơi này, có rất nhiều thi thể.

Doãn Tĩnh ngước mắt, ánh mắt nhìn về phía biệt thự mang lên một tầng lệ khí âm ngoan.

Hôm sau, hết mưa.

Thạch Nham đi ra ngoài công tác, Doãn Tĩnh ngẩng đầu nhìn thoáng qua lầu hai, cô theo chân tường biệt thự đi đến điều hòa bên ngoài lầu một, sau đó dẫm lên điều hòa bò lên trên lầu hai.

Tô Vi đứng dưới lầu.

Lục Nhưỡng bị Doãn Tĩnh phái đi theo dõi Thạch Nham.

Doãn Tĩnh hướng Tô Vi và Lục Nhưỡng làm một cái thủ thế: Ở dưới chờ.

Tô Vi tỏ vẻ đã biết, cô trịnh trọng gật đầu, sau đó đẩy cửa sổ trước mặt ra, bò vào trong.

Doãn Tĩnh:……

Doãn Tĩnh nhanh chóng bò xuống dưới, đi theo Tô Vi tiến vào căn phòng kia.

“Tôi bảo cô ở bên ngoài chờ!” Cô hạ giọng.

“Tôi cho rằng cô bảo tôi nhanh tiến vào.”

Hôm nay thời tiết âm trầm, cho nên trong phòng thực tối.

Doãn Tĩnh ngửi được một cỗ mùi hư thối.

“An tĩnh một chút.”

Doãn Tĩnh nhắc nhở Tô Vi ở bên cạnh.

Doãn Tĩnh dẫn theo Tô Vi, chậm rì rì đi về phía trước. Trong lúc đó, hai người không biết đã dẫm trúng thứ gì, chỉ cảm thấy dưới chân nhão nhão dính dính.

Như là vệt nước.

Ngay sau đó, một tiếng mèo kêu vang lên, Doãn Tĩnh thật cẩn thận đẩy cửa phòng ra, chỉ thấy trong phòng khách, người phụ nữ ngày hôm qua nhìn thấy kia đang điên cuồng lắc mèo.

Ngược mèo? Quả nhiên là kẻ điên!

Doãn Tĩnh tiến lên, đoạt lại mèo từ trong tay người phụ nữ.

Con mèo mẹ cả người ướŧ áŧ, trên mặt đất nơi nơi đều là nước, từ trong phòng uốn lượn đến phòng khách.

Doãn Tĩnh là cảnh sát nên khá rõ ràng, mấy người ngược mèo tâm lý đều không bình thường, ban đầu chỉ là ngược chó mèo, sau lại sẽ diễn biến thành phạm tội.

Bởi vì ngược chó ngược mèo đơn thuần đã vô pháp thỏa mãn tâm lý biếи ŧɦái của bọn họ.

Chẳng lẽ người phụ nữ này mới là đầu sỏ gây tội!

“Nhổ ra.” Tô Vi chỉ vào con mèo mẹ bị Doãn Tĩnh ôm vào trong ngực.

Doãn Tĩnh cúi đầu, nhìn về phía con mèo mẹ suy yếu mà cọ cọ cô.

Trong phòng khách có một xô nước, cái nắp bị đánh nát ném ở bên cạnh, chung quanh cái nắp là đinh, thực rõ ràng, mèo bị nhét ở bên trong thiếu chút nữa chết đuối. Mà tay người phụ nữ vẫn còn đổ máu, bên trên là miệng vết thương bị cào ra tới.

Người phụ nữ suy sụp ngồi xuống mặt đất, âm thanh nghẹn ngào nói: “Đêm qua, tôi nhìn thấy các người.”

Thần sắc Doãn Tĩnh lập tức cảnh giác lên.

Người phụ nữ nỉ non, “Rốt cuộc chờ tới…… Ở nơi đó.”

Nơi đó?

Doãn Tĩnh theo phương hướng ngón tay người phụ nữ nhìn lại, cô chỉ chính là tủ quần áo trong phòng chính mình.

Doãn Tĩnh lập tức đi qua, thật cẩn thận mở tủ quần áo ra.

Bên trong thình lình chính là một cô gái bị xích sắt xích lại cổ.

“Là con gái Lương Thu!”

Đúng lúc này, di động của Doãn Tĩnh sáng lên, là tin nhắn Lục Nhưỡng phát lại đây.

【 Thạch Nham đã trở lại. 】

Doãn Tĩnh cười lạnh một tiếng, được lắm, cô còn sợ hắn không trở lại cơ.

Tô Vi đặt con mèo mẹ lên trên sàn nhà, “Tới, lộn ngược ra sau!”

Thạch Nham quên cầm đồ.

Hắn quay trở lại, trong nháy mắt mở cửa biệt thự ra, đã bị người trực tiếp đánh hôn mê.

Chờ Thạch Nham tỉnh lại, phát hiện chính mình bị buộc chặt ở trên một chiếc ghế trong phòng khách, đối diện là hàng xóm ngày hôm qua lại đây làm khách.

“Là hắn sao?” Doãn Tĩnh giơ tay chỉ về phía Thạch Nham.

Con gái Lương Thu dùng sức gật đầu, sợ tới mức trốn phía sau Doãn Tĩnh.