Chương 30

Doãn Tĩnh cùng Tô Vi đi WC, Doãn Tĩnh hùng hùng hổ hổ, “Cô đã bao nhiêu tuổi, còn muốn cùng nhau đi WC? Cô cho rằng cô là đứa trẻ học mầm non sao?”

“Nhưng WC thực tối.”

“……Thôi, vào đi.”

Mọi người đều là nữ sinh, loại thời điểm này cũng không để ý.

Phòng vệ sinh lầu một không có cửa sổ, xác thật thực tối, cửa vừa đóng vào, cái gì cũng không nhìn thấy.

Doãn Tĩnh đi trước.

Tô Vi duỗi tay kéo kéo cô, “Muốn dắt tay.”

Doãn Tĩnh:…… Mẹ nó.

Đi WC xong ra tới, mặt Doãn Tĩnh đen, lại ngoài ý muốn phát hiện đầu chính mình không hôn mê, óc cũng không có trướng đau như vậy.

Thật là…… có hơi chút thần kỳ, thật giống như được dẫn đường tinh lọc qua.

Trái lại Tô Vi đứng ở bên người Doãn Tĩnh lung lay một bộ dáng đứng không vững, khuôn mặt nhỏ trắng trắng, thoạt nhìn thập phần đáng thương.

Tô Vi nhìn Doãn Tĩnh một cái, lại nhìn chính mình trong gương một cái, sau đó đã bị Lục Nhưỡng phía sau mình dọa tới.

Chú ý tới ánh mắt Tô Vi, Lục Nhưỡng cười ôn nhu, hướng cô vẫy vẫy tay.

Tô Vi không nhịn được cả người run lên.

Ô ô ô, người khác mỗi ngày tinh thần toả sáng, cô mỗi ngày đều bị dọa đến phát bệnh tâm thần.

Tô Vi thật cẩn thận dịch đến bên người Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng vỗ vỗ sô pha bên người.

Cô ngoan ngoãn ngồi xuống.

Lục Nhưỡng vươn tay, sờ sờ mặt cô, ý cười trên mặt càng sâu.

-

Bởi vì sự tình trùng triều, cho nên tâm tình của mọi người đều chẳng ra sao.

“Anh ăn luôn quân cờ của em?”

“Ăn luôn.”

“Em không thể ăn anh sao?”

“Không thể.”

Trên sô pha, Tô Vi đang ngồi xếp bằng ở chỗ kia cùng Lục Nhưỡng chơi cờ năm quân.

Cô đã thua hai bàn.

Tô Vi nhìn chằm chằm hai tờ giấy trắng bay bay trên trán, cự tuyệt tiếp tục.

“Con mẹ nó, phế vật! Đều là bị bọn họ liên lụy!” Quách Hiểu Vãn, cũng chính là nghiên cứu viên kia, chỉ vào Tô Vi và Lục Nhưỡng xì hơi.

Doãn Tĩnh lạnh mắt nhìn hắn nói: “Nếu không phải có Lục Nhưỡng nhắc nhở, chúng tôi cũng chưa về được.”

Lúc ấy, Doãn Tĩnh đang dẫn người tìm kiếm vật tư, Lục Nhưỡng một mình canh giữ ở bên cạnh xe, xem như một vị trí nhiệm vụ an toàn nhất.

Sau đó, Lục Nhưỡng ban đầu hẳn là trông coi xe đột nhiên tìm lại đây, nói năng lượng tinh thần lực trong không khí quá mức hỗn loạn, có thể là trùng triều muốn tới.

Thà rằng tin là có, không thể tin là không. Doãn Tĩnh lựa chọn tin Lục Nhưỡng, sau đó mới tránh cho một hồi thảm kịch.

Quách Hiểu Vãn lại khịt mũi coi thường Doãn Tĩnh, “Các người là được phái tới bảo hộ an toàn cho tôi, nên nhận rõ nhiệm vụ của chính mình.”

Quách Hiểu Vãn là chuyên gia chuyên môn nghiên cứu về lính gác, dụng cụ đo lường kiểm tra lính gác và dẫn đường đều có hắn góp phần.

Bởi vậy, hắn mới có thể được căn cứ coi trọng như thế, cố ý phái lính gác từ căn cứ thứ ba dù có nguy hiểm bị chết toàn bộ, cũng muốn đem người từ căn cứ thứ tư mang ra tới.

Quách Hiểu Vãn có tư cách kiêu ngạo, hắn ôm tư liệu trong lòng ngực, xoay người đi vào phòng.

-

Bóng đêm mông lung, mọi người cắt lượt nghỉ ngơi.

Tô Vi trở mình, đầu ngón tay chạm vào một cái trơn trượt.

Cô miễn cưỡng mở một con mắt, nhìn thấy một con rắn nhỏ màu trắng đang mở to một đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm cô.

Tô Vi một ngụm nước miếng sặc vào trong cổ họng, phát ra tiếng ho khan.

Vừa mới trải qua trùng triều, tinh thần lực của nam nhân lại trở nên không quá ổn định.

Đây đại khái là giai đoạn Lục Nhưỡng vừa mới tiến đến cấp Thần, chờ đến sau này liền sẽ không thường xuyên sinh ra hỗn loạn tinh thần lực như thế.

Bị Tô Vi đánh thức, Lục Nhưỡng cau mày, mặt vô biểu tình nhìn về phía cô.

Tô Vi kích động một cái, một chân đá đến trên mặt Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng:……

Tô Vi:……

“Em sợ anh sợ hãi, nên gác linh bài cho anh.”

Không phải.

“Gác đêm cho anh.”

Sau khi cùng Lục Nhưỡng giằng co ba giây, Tô Vi nhanh chóng bại trận.