Chương 29

Sắc mặt Hạ Đầu Nam khẽ biến, đại khái cũng biết Coca chính mình ngày hôm qua uống là từ nơi nào tới. nhưng hắn rất nhanh phản ứng lại đây, sự tình chính mình làm hẳn là còn chưa có bị phát hiện.

Ánh mặt trời vừa lúc, Tô Vi bung chiếc dù vàng, da thịt lộ ở bên ngoài tuyết trắng bóng loáng, đặc biệt là khi cô cúi đầu đi xem cá trong sông, lộ ra một đoạn cổ tinh tế, dụ hoặc đến cực điểm.

Hạ Đầu Nam không nhịn xuống, “Vi Vi, kỳ thật, anh thích em đã lâu.”

Cầm thú! Cô năm nay mới mười chín!

“Tuy rằng anh cảm thấy thỉnh cầu này thực mạo muội, nhưng em có nguyện ý ở bên anh không?”

Anh trước cho tôi nhìn xem thực lực đi?

Hạ Đầu Nam kỳ thật lớn lên không kém, tướng mạo thanh tuấn, ngữ khí ôn hòa, quan trọng nhất chính là hắn còn có một người thầy là nghiên cứu viên, dù đi căn cứ thứ ba cũng là người được hưởng phúc.

Tô Vi cúi đầu, đang muốn nói chuyện, bên kia đột nhiên truyền đến tiếng súng dày đặc.

“Trùng triều! Trùng triều tới! Lên xe!”

Là âm thanh của Doãn Tĩnh.

Đã có lính gác đi lái xe.

Xe quân dụng nhanh chóng khởi động lên, Hạ Đầu Nam một chút thời gian cũng không có chậm trễ, chiếc cổ lệch hoàn toàn không ảnh hưởng đến tốc độ của hắn.

Hắn chạy vài bước, đôi chân nhìn như mảnh khảnh, kỳ thật linh hoạt, trực tiếp nhảy lên xe.

Các lính gác còn lại cũng nhanh chóng ném vật tư trên mặt đất lên xe, sau đó nhảy lên.

Tô Vi chân ngắn, nhảy nhót hai cái, không lên nổi xe.

“Chị!” Cố Chiêu Đệ người lùn chân nhanh, đã lên được xe trước. Cô nỗ lực duỗi tay đi bắt Tô Vi, lại bởi vì tay thật sự là quá ngắn, cho nên căn bản không với tới.

Xe đã khởi động, mắt thấy liền phải gia tốc, một bàn tay đột nhiên bế cô đặt lên trên.

Tô Vi ngồi quỳ ở trong xe, cúi đầu nhìn về phía sau.

Là Lục Nhưỡng.

Nam nhân mặc một bộ đồ thể dục màu đen, sau khi đưa Tô Vi lên cũng đi theo nhảy lên xe.

Hạ Đầu Nam đã ở trên xe.

Đây là thùng xe, hắn vội vàng lại đây quan tâm nói: “Vi Vi, em không sao chứ?”

A, chỉ thiếu chút nữa liền đã chết thôi.

Tô Vi cúi đầu, vùi mặt vào trong lòng ngực Lục Nhưỡng.

Trên mặt Hạ Đầu Nam lộ ra thần sắc xấu hổ.

-

Sóng trùng triều này tuy rằng nhìn như đáng sợ, nhưng vẫn chưa tổn thương đến người.

Tô Vi tránh ở trong lòng ngực Lục Nhưỡng, nhìn chằm chằm trùng triều bên ngoài.

Xe quân dụng chạy như bay ở trên đường, cái mành dày nặng sau thùng xe chỉ lộ ra một khe hở nhỏ khi xóc nảy.

Có lính gác mở ra võng tinh thần lực, tránh cho bị sâu xâm nhập.

Đây là lần đầu tiên Tô Vi nhìn thấy trùng triều.

Xuyên thấu qua võng tinh thần hơi mỏng, bên ngoài hàng ngàn hàng vạn con sâu hiếm lạ cổ quái phá tan hết thảy trở ngại, nơi chúng đi qua, phàm là có huyết nhục đều biến thành xương khô.

Quá mức chấn động, ngay cả lính gác kiến thức rộng rãi cũng theo bản năng nghiêm túc sắc mặt.

Cố Chiêu Đệ trốn ở góc phòng, đôi tay ôm lấy chính mình, nỉ non tên của mèo.

Âm thanh trùng triều sột sột soạt soạt liên miên không ngừng ở bên cạnh lỗ tai, thẳng đến nửa giờ sau, lính gác điên cuồng lái xe mới mang theo người từ trong trùng triều thoát thân đi.

Bọn họ tìm được một chỗ đất hoang trống trải, xe ngừng ở nơi đó, bên sườn có một mảnh vách tường đổ.

Phía trước cách đó không xa có một mảnh thôn xóm, mọi người tìm được một căn biệt thự nhỏ ba tầng.

Biệt thự đã không có bất cứ thứ gì có thể ăn, mọi người cõng vật tư, ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi.

Doãn Tĩnh hao phí nhiều tinh thần lực nhất, cô lung lay đi vào phòng vệ sinh, “Tôi đi WC.”

Bên cạnh biệt thự chính là một con sông, có thể dùng nước bên trong dội bồn cầu.

Tô Vi vội vàng nhấc tay, “Cùng đi đi!”

Chị em tốt chính là cùng nhau đi WC.

Doãn Tĩnh:……

Khi Doãn Tĩnh định mắng một câu, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp của Tô Vi, lại bị cô nghẹn trở về.