Doãn Tĩnh không có phản ứng hắn, chỉ đem ánh mắt nhìn về phía Lục Nhưỡng, “Nghe nói anh là lính gác?”
Lục Nhưỡng đứng ở nơi đó, mỉm cười nói: “Đúng vậy.”
Doãn Tĩnh trên dưới đánh giá Lục Nhưỡng một phen, sau đó nói: “Lên xe đi, trời sắp đen rồi.”
Quách Hiểu Vãn hùng hùng hổ hổ, lại không cách nào ngăn cản được Doãn Tĩnh.
Sau khi xe quân dụng lại đi được một đoạn đường liền ngừng ở một chỗ đất hoang.
Doãn Tĩnh bảo mọi người xuống xe, hôm nay dựng trại đóng quân ở ngay chỗ này.
Uy nghiêm của Doãn Tĩnh vẫn là thực đủ, cô mang mặt nạ bảo hộ màu đen, tiếp cận 1m75, cả người thoạt nhìn tinh tế cao gầy, căn bản là không phải loại người cao 1m6 như Tô Vi có thể so sánh được.
Cố Chiêu Đệ lại khóc.
Hức hức hức hức.
Doãn Tĩnh nhíu mày, đi tới, “Khóc cái gì?”
Tô Vi nhỏ giọng giải thích, “Con gái của cô ấy đi lạc.”
“Con gái?” Doãn Tĩnh trên dưới đánh giá Cố Chiêu Đệ, “Cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“Mười tám.”
Doãn Tĩnh:……
“Con gái cô ấy bao nhiêu tuổi?”
“6 tuổi.” Tô Vi vươn sáu ngón tay xinh đẹp trắng như tuyết.
Doãn Tĩnh:……
Cố Chiêu Đệ khóc đến càng thê thảm hơn.
Doãn Tĩnh đi qua, tùy tay rút ảnh chụp trong tay Cố Chiêu Đệ, nhìn thấy Cố Thu Đại.
Trầm mặc, sau trầm mặc thật lâu.
“Một con mèo?”
“Nó là con gái của tôi.” Cố Chiêu Đệ thút tha thút thít lấy lại ảnh chụp, ôm như bảo bối.
Doãn Tĩnh cười lạnh một tiếng, “Người đều còn không sống được, còn quản mèo.”
Cũng không biết là cái thế đạo gì, nuôi chó mèo như con, cũng không biết đối với cha mẹ của mình có tốt như vậy hay không.
Cố Chiêu Đệ trầm mặc xuống dưới, cô cũng biết.
“Ở năm tôi mười ba tuổi, ba mẹ tôi ly hôn, ba có em trai, mẹ có em gái. Cố Thu Đại là thời điểm tôi làm công nhận nuôi từ một cửa hàng thú cưng, nó là bị người ta ném ở cửa cửa hàng thú cưng, nó giống tôi, đều không có người muốn.”
“Nó bồi tôi đã hơn một năm, mỗi ngày đều cùng tôi ngủ, cùng nhau ăn cơm…… Người khác đều nói mèo lớn nuôi không thân, nhưng Thu Đại không phải như vậy, nó thực thân với người, con mèo tốt như vậy, vì sao sẽ bị người ta bỏ rơi chứ……”
Ba mẹ vì sao không cần cô.
Khuôn mặt Doãn Tĩnh ở dưới mặt nạ bảo hộ màu đen cứng đờ một chút, cô há miệng thở dốc, âm thanh gian nan phun ra hai chữ, “Xin lỗi.”
Vào đêm, năm lính gác thay phiên trực ban.
Tô Vi mơ mơ màng màng trở mình, nhìn thấy trong lều trại bị ánh trăng bao phủ đột nhiên dựng thẳng lên một bóng người.
Sau đó là âm thanh Doãn Tĩnh, “Tôi thật đáng chết.”
Tô Vi:……
“Tuy rằng, khụ, mèo của cô đối với cô rất quan trọng, nhưng chúng ta đầu tiên phải bảo đảm sinh tồn của con người trước, tôi sẽ thuận tiện thế cô tìm mèo của cô.”
Là đoàn lính gác tiến vào căn cứ thứ tư cứu nghiên cứu viên quan trọng ra, tiểu đội do Doãn Tĩnh dẫn dắt tổn thất thảm trọng.
Tu chỉnh một ngày, mọi người từ trong lều trại đi ra, muốn đi phụ cận tìm kiếm chút vật tư.
Khi Doãn Tĩnh đi ngang qua Cố Chiêu Đệ, thấp giọng nói với cô một câu như vậy.
Đôi mắt Cố Chiêu Đệ liền vụt sáng, “Cảm ơn, cảm ơn cô.”
Cộng thêm Lục Nhưỡng, liền có sáu lính gác.
Hai người lưu lại bảo vệ nghiên cứu viên, bốn người khác đi ra ngoài tìm vật tư.
Doãn Tĩnh kéo mặt nạ bảo hộ lên, mang theo mấy lính gác xuất phát.
Nghiên cứu viên nằm ở trong lều trại ngủ ngon, ngoài cửa có hai lính gác.
Hạ Đầu Nam hướng Tô Vi vẫy vẫy tay.
Bởi vì thân phận lính gác, cho nên Lục Nhưỡng đi theo Doãn Tĩnh đi tìm vật tư.
Tô Vi một mình lưu lại nơi này, Lục Nhưỡng trước khi đi đã nhờ Hạ Đầu Nam chiếu cố cô.
Hạ Đầu Nam đầy miệng đáp ứng.
Hắn từ trong túi móc ra một lon Coca đưa cho Tô Vi, “Vi Vi, lâu như vậy không thấy, em còn nhớ rõ anh không?”
“Anh Nam.”
“Đúng vậy, không sai, anh là anh Nam.” Ánh mắt Hạ Đầu Nam sáng ngời, “Em lớn lên không ít.”