Chương 26

Tô Vi vội vàng nhét cho cô một cái bánh mì, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng ở bên ngoài đều là bộ dáng một người anh trai ôn ôn nhu nhu, vô cùng lừa người.

“Cô năm nay bao nhiêu tuổi?” Lục Nhưỡng móc khăn tay ra đưa cho cô gái.

Nhìn như ôn nhu, thực tế lại ngay cả móng tay người ta cũng không muốn đυ.ng tới.

Cô gái nhìn Lục Nhưỡng, đỏ mặt.

Cô tiếp nhận khăn tay, âm thanh lược hiện to lớn vang dội, “Mười tám.”

Sắc mặt Lục Nhưỡng bất biến, “Con gái cô mấy tuổi?”

“6 tuổi.”

Sau trầm mặc lâu dài, Tô Vi nhìn về phía Lục Nhưỡng, “Thật là cầm thú.”

Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình xoay mặt Tô Vi trở về.

-

Cô gái nhỏ tên Cố Chiêu Đệ, nghe tên liền biết cô sinh ra đại khái không được mong đợi.

Cố Chiêu Đệ từ Vân thị rất xa đến Hải Thị làm công, không nghĩ tới vừa mới đến Hải Thị tìm được điểm dừng chân, liền đυ.ng phải mạt thế.

Tuy rằng mạt thế, nhưng kinh tế thị trường vẫn còn vận hành, cô cũng coi như có thể kiếm được một chút tiền trinh, thẳng đến mấy ngày hôm trước, căn cứ thứ tư bị động trùng hoàn toàn xâm chiếm, cô mới không có cách nào một mình đi lên con đường chạy trốn.

Cố Chiêu Đệ nhỏ xinh tinh tế, da thịt hơi đen, bên trong mặt mày mang theo chút thanh tú xinh đẹp, đặc biệt là hai mắt kia, trong suốt thanh minh.

Cô vẫn luôn an an tĩnh tĩnh đi theo mọi người, tránh ở sau cùng, bởi vậy, cũng không có người chú ý đến cô.

Thẳng đến khi mọi người đều đi hết, chỉ dư lại một mình cô.

Lục Nhưỡng tiếp tục hỏi, “Con gái cô tên gọi là gì?”

“Cố Thu Đại.”

“Đi lạc đã bao lâu rồi?”

“Nửa tháng.”

Ở trong loạn thế như vậy, nửa tháng, đứa trẻ đều ra khỏi địa cầu đi?

“Cô bé trông như thế nào?”

Cố Chiêu Đệ lấy ra một tấm ảnh chụp.

Tô Vi thò lại gần xem.

Hai mắt, một cái mũi, một cái miệng, còn có một cái thân mình lông xù xù.

Hóa ra là mèo.

Nhà ai lại đặt tên mèo là Cố Thu Đại! Cô không thể gọi là Cố Quốc Khánh sao?

Cách đó không xa truyền đến âm thanh ô tô, ba người nhìn về phương hướng kia, chỉ thấy ba chiếc xe quân dụng mang theo bụi đất đầy người lái qua đây.

Hạ Đầu Nam dẫn đầu từ trên xe nhảy xuống, một phen lại đây muốn ôm Lục Nhưỡng, bị Lục Nhưỡng không dấu vết lánh đi.

“Đã lâu không gặp, Lục Nhưỡng!” Hạ Đầu Nam quá mức kích động, tròng mắt đều ở trên người Tô Vi, không có phát hiện ra sự xa cách của Lục Nhưỡng.

Một năm không thấy, Tô Vi trổ mã càng thêm xinh đẹp.

Cô chống một chiếc dù màu vàng hoa nhỏ, mặc đồ thể dục sạch sẽ, đứng ở nơi đó, sạch sẽ, giống một chiếc bình hoa nhỏ được chà lau sạch sẽ sau đó cẩn thận đặt vào trong l*иg thủy tinh.

Đây đều là công lao của Lục Nhưỡng.

“Đừng ôn chuyện nữa, mau lên xe đi.” Một đạo âm thanh mát lạnh ở trên xe quân dụng vang lên.

Mọi người tìm theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cô gái ngồi trên ghế phụ, cô một tay đốt thuốc, một bàn tay khác cầm súng, trên mặt đeo một cái mặt nạ bảo hộ màu đen, đang từ trên cao nhìn xuống đội ba người ôn chuyện.

“Cô ấy tên Doãn Tĩnh, là đầu lĩnh của nhóm lính gác này.”

Tổng cộng có năm lính gác, Doãn Tĩnh là đầu lĩnh.

Nghe nói bọn họ là lính gác do căn cứ thứ ba phái ra, tới đón thành viên của viện nghiên cứu căn cứ thứ tư, cũng chính là thầy hướng dẫn của Hạ Đầu Nam.

Ban đầu tiểu đội có mười mấy người, nhưng ở trên đường tao ngộ động trùng uy hϊếp, cho nên đến nơi đây cũng chỉ còn dư lại năm người.

“Này! Tiếp người nào! Nhanh trở lại căn cứ thứ ba đi!” Trên chiếc xe quân dụng phía sau truyền đến âm thanh một nam nhân tức muốn hộc máu.

Đó là một nam nhân thoạt nhìn tầm 40 tuổi, đeo mắt kính, mặt còn tính là văn nhã, trong tay cầm tư liệu, trên người còn mặc áo blouse trắng, tuy rằng chiếc áo blouse trắng kia đã biến thành áo dài màu đen, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra biển tên trên áo: Quách Hiểu Vãn.