Chương 25

Tuy rằng đã tiến vào mạt thế lâu như vậy, nhưng bởi vì quốc gia quản lý chặt, cho nên mọi người vẫn còn ở trong giai đoạn ngây thơ. Trật tự xã hội vẫn chưa bị phá hủy, ý thức pháp luật vẫn ở trong lòng nhân loại.

Nổ súng gϊếŧ người, là thật sự gϊếŧ người.

Mọi người theo bản năng lui lại, ánh mắt nhìn về phía Lục Nhưỡng mang lên hoảng sợ.

Mắt đen của Lục Nhưỡng đảo qua mọi người, trên mặt hiện lên một tia cười châm chọc.

Sau đó hắn cúi đầu, nhìn về phía Tô Vi cuộn tròn ở bên người chính mình.

Đối thượng ánh mắt Lục Nhưỡng, Tô Vi dừng một chút, đã hiểu ý tứ của hắn.

Cầu khen ngợi!

Cô thật cẩn thận mà dựng thẳng lên một ngón tay cái, “Very good.”

Lục Nhưỡng híp mắt nhìn về phía cô, trong mắt dâng lên một tia khó hiểu.

Không đủ sao?

Tô Vi vươn tay, thật cẩn thận mà sờ sờ đầu Lục Nhưỡng.

Sờ sờ đầu, sờ cho ba sợi lông rơi xuống dưới.

Lục Nhưỡng vươn tay, bóp chặt hàm dưới của Tô Vi.

“Em không sợ sao?”

Tô Vi gật đầu, “Có sợ, con dao phay kia thật sáng!”

Lục Nhưỡng:……

-

Thân thể Lục Nhưỡng tựa hồ còn chưa có tốt, bởi vì hắn mặt vô biểu tình bắn chết mợ ruột của chính mình, cho nên mọi người cũng không dám xem nhẹ hắn nữa, thậm chí có người còn tự động giao cống phẩm đi lên.

Là một hộp Cephalosporin.

Tận thế, đồ ăn, nguồn nước, dược vật là khó thu hoạch nhất.

Hộp Cephalosporin này xác thật là trân quý.

Tô Vi moi một viên ra tới đưa cho Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng cầm hộp nhìn trong chốc lát, mới giơ tay tiếp nhận viên thuốc kia.

“Uống chút rượu để thuận thuận nhé?”

Tô Vi móc ra một hộp sữa đưa cho Lục Nhưỡng.

Lục Nhưỡng mặt vô biểu tình liếc nhìn cô một cái.

Không thuận liền không thuận sao, cô chính mình uống.

Sữa thật đúng là uống quá ngon.

Ngủ hai ngày, Lục Nhưỡng không sai biệt lắm hoãn lại đây.

Hắn móc di động ra, khó được lại có thể có tín hiệu, sau đó một cuộc điện thoại liền đánh lại đây.

Lục Nhưỡng ấn nghe.

“A lô, Lục Nhưỡng sao? Là Lục Nhưỡng sao? Tôi là Hạ Đầu Nam! Còn nhớ rõ tôi chứ?”

Hạ Đầu Nam, người anh em phản bội, đối tượng báo thù thứ hai của Lục Nhưỡng.

Khi cha mẹ Lục Nhưỡng vẫn còn sống, hắn và Hạ Đầu Nam chính là anh em tốt. Gia cảnh Hạ Đầu Nam tuy rằng so ra kém trong nhà Lục Nhưỡng, nhưng cũng xem như kẻ có tiền.

Sau khi cha mẹ Lục Nhưỡng qua đời, bạn bè có tiền của Lục Nhưỡng đều xa cách hắn, chỉ có Hạ Đầu Nam trước sau như một đối xử tốt với Lục Nhưỡng, thậm chí còn liên tiếp trợ giúp hắn tìm việc, đưa tiền cho hắn, giúp hắn giải quyết khó khăn.

Thẳng đến khi mạt thế tiến đến, hai người mới mất đi liên hệ.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Hạ Đầu Nam còn yêu thầm em gái nuôi của Lục Nhưỡng. Còn không chờ hắn thổ lộ, mạt thế liền tới.

Trùng hợp chính là, Hạ Đầu Nam ở ngay phụ cận.

Trong mạt thế tài sản chẳng là gì, có thể tồn tại hay không toàn dựa vào bản lĩnh.

Hạ Đầu Nam đi theo trong đoàn lính gác, dựa vào thầy hướng dẫn của chính mình.

Nghe nói thầy hướng dẫn của hắn chuyên môn nghiên cứu Trùng tộc và lính gác, thuộc về đối tượng trọng điểm bảo hộ. Bởi vậy, Hạ Đầu Nam cũng dính ánh sáng.

Khi Hạ Đầu Nam nghe nói Lục Nhưỡng là lính gác, đầu kia điện thoại tạm dừng một chút, sau đó là âm thanh cực kỳ vui sướиɠ, “Tôi đã biết mà, cậu ghê gớm như vậy, đương nhiên sẽ trở thành lính gác! Cậu đang ở nơi nào?”

Lục Nhưỡng phát định vị cho Hạ Đầu Nam, Hạ Đầu Nam kích động tỏ vẻ bọn họ lập tức liền sẽ đi ngang qua nơi đó, bảo Lục Nhưỡng chờ tại chỗ.

Bởi vì Lục Nhưỡng mấy ngày nay đều phát sốt, cho nên ngoại trừ cô gái nhỏ cống hiến một hộp Cephalosporin, người còn lại đều đã rời đi, bọn họ muốn tìm đường mưu sinh khác.

“Con gái của tôi không thấy đâu.”

“Mẹ rất nhớ con!” Cô gái nhỏ đứng ở nơi đó, khóc đến tê tâm liệt phế.