Jeohuyn khó hiểu thì Soojin đã bị các bạn kéo đi nhập tiệc.
" Quái lạ, con Husky nhà cậu ta mới chết năm ngoái rồi mà."
Trong không khí nhộn nhịp của bữa tiệc, Chaewon đẩy cửa đi vào, có vẻ cô đã đến muộn nhưng vẫn được mọi người chào đón một cách nhiệt tình.
" Ô Tớ có đến muộn quá không nhỉ?" Chaewon cười ngượng.
" Không đâu, sao thiếu chỗ của cậu được chứ hoa khôi!" Jeohuyn nhanh chóng hất tung những nghi hoặc để đón tiếp Chaewon.
Không quá ngạc nhiên khi Chaewon lại một lần nữa xưng danh trên đầu bảng xếp hạng sắc đẹp của trường hai năm liên tiếp. Nhưng dường như điều đó không thể át lại được sức hút của Soojin khi vẫn đang hiện diện ở trong bữa tiệc.
" Khỏi bàn cũng biết cậu ấy trở thành nam thần xuất sắc nhất nhỉ?" Chaewon nhìn Soojin đang vui đùa cùng bạn bè mà cười thầm trong lòng.
" Ừ, cậu ấy mà lại. Cậu cũng phải mau lên đó. Bọn này chờ tin công khai của hai người." Jeohuyn vỗ vai Chaewon.
Sắc mặt Chaewon trầm xuống, mọi người vẫn đang ủng hộ mối quan hệ của hai người nhưng sự thật là chỉ có mình cô là đang với tới Soojin trong vô vọng. Dù đã biết chắc sẽ không có kết quả gì phải chọn lùi đi nhưng cô vẫn muốn tiến đến gần Soojin hơn.
"...Hajoon đâu rồi nhỉ?" Chaewon bỗng đảo mắt nhìn quanh.
" Park Hajoon ấy hả? Cậu ấy hình như không đến thì phải." Jeohuyn trả lời. " Mà năm ngoái cậu ấy cũng có thèm tham gia cái sự kiện nào đâu."
Sau một hồi trầm tư Chaewom quyết định không suy nghĩ thêm nữa mà tham gia vào bữa tiếc.
Cùng lúc đó Hajoon đang lê từng bước chân run rẩy trên đường. Vừa rồi vì vội vàng mà cô chỉ tiện xỏ đại một đôi dép lê không nghĩ đến ở ngoài trời lúc này nhiệt độ đang ngày càng giảm rõ rệt. Nếu phải quay lại căn nhà đó thì chẳng biết có chuyện gì sẽ đến với cô nữa.
' Mình nên làm gì đây?'
Trong cái rét của mùa đông một tia hi vọng chợt loé nên khi cô bắt gặp một cảnh sát đang đứng ở gần đó. Đây rồi, chính là nó, cô đã rất nhiều lần muốn gọi cảnh sát nhưng đều không thể vì chịu sự giám sát của Soojin nhưng lần này cô có thể. Hajoon không suy nghĩ nhiều vội vàng chạy tới chỗ người cảnh sát.
" Chú cảnh sát!"
Hajoon lao đến bám chặt vào người cảnh sát ấp a ấp úng kể nể. Tâm trí của cô dần trở lên hoảng loạn không rõ nguyên do, dù cố gắng để tường thuật sự việc của bản thân một cách rõ nhất nhưng cổ họng cô cứ có thứ gì đó nghẹn lại vậy.
" Từ từ đã nào cô gái. Có gì hãy bình tĩnh lại" Người cảnh sát ân cần chấn an Hajoon. " Cô bị một tên sát nhân giam cầm đúng chứ?"
Hajoon gật đầu lia lịa. Trong lòng cô vừa mừng rỡ vừa không thôi bất an. Liệu Soojin có tìm tận đến đây để kéo cô về không hay anh sẽ gϊếŧ cô ngay lập tức. Hoặc không cảnh sát sẽ ập đến và bắt anh ta. Có rất nhiều suy nghĩ muốn làm cho đầu cô nổ tung đây.
Người cảnh sát sau khi nắm rõ tình hình đã lấy bộ đàm từ trong túi đi ra một chỗ liên lạc với ai đó. Lòng Hajoon thấp thỏm không yên không ngừng nhìn ngó xung quanh, không có gì hết có vẻ cô có thể thở phào nhẹ nhõm rồi.
Chợt, một suy nghĩ loé qua trong đầu cô, dù chỉ thoáng qua nhưng lại khiến cô rùng mình.
"Mày có biết vì sao tao lại quyết định chuyển đến khu này sinh sống không? Bởi vì ở đây là nơi các con nghiện, du côn thường xuyên ghé qua. Nơi này không có bất cứ an ninh nào hết."
Chỉ vậy thôi điều này làm cô đứng hình. Soojin đã từng nói khu vực này cảnh sát không bao giờ ngó ngàng tới. Dù có đi khắp nơi cũng chẳng tìm thấy đồn cảnh sát nào đâu. Vậy thì...
Hajoon nhìn người cảnh sát ở trước mặt. Tầm nhìn của cô dần trở nên méo mó, tâm trí cô đang bấn loạn cả lên. Cô bắt đầu chú ý đến cái túi đen nằm dưới đất ở bên cạnh gốc cây gần đó. Dù không muốn nhưng linh cảm mạch bảo cô rằng tình cảnh này rất quen thuộc.
" Cô gái!"
Tiếng gọi của người cảnh sát làm Hajoon rùng mình. Lúc này mọi ý nghĩ thả lỏng của cô đều biến mất thay vào đó là cảm giác phòng bị. Có vẻ như cô đã gặp phải điều xui xẻo gì đó rồi.
" Để tôi đưa cô về đồn tiện cho việc điều tra nhé."
Vẫn là giọng ân cần đó nhưng Hajoon lại cảm thấy thật chướng tai. Cô vội vàng lùi lại vài bước lắc lắc hai cổ tay.
" Xin lỗi nhưng tôi không cần nữa đâu. Xin lỗi vì đã làm phiền anh vào giờ này?"
" Nhưng không phải cô đang..." người cảnh sát bắt đầu hoang mang.
" Không ý tôi là..tôi chỉ đùa thôi."
Hajoon vội vàng rời đi nhưng cô đã chậm một bước. Không để cô nói hết lời Hajoon đã ngã xuống đất bất tỉnh do chịu tác động từ súng điện. Người cánh sát cúi xuống kiểm tra Hajoon một hồi rồi vác người cô lên vai rời đi.