Chương 20

Hajoon mờ mang nhìn ra xa đúng lúc trông thấy Soojin bị các sinh viên năm nhất vây quanh. Hình ảnh này không còn quá quen thuộc. Ở bất cứ nơi vườn trường nào mà chẳng có các hotboy được đông đảo người theo đuổi.

" Cậu ấy vẫn luôn được mọi người yêu quý nhỉ?" Bomi mỉm cười.

" Phải đó, ai là bạn gái của cậu ấy chắc vui phải biết." Yeomi thở dài.

Bạn gái à? Chắc là cô ấy sẽ có một quá khứ không mấy tươi đẹp đọng lại ở tuổi thanh xuân mất. Giống như cô vậy, dù ở bất cứ nơi đâu vẫn luôn có một sự giám sát nhất định đến ngộp thở mất.

Mải suy tư mãi Hajoon mới nhận ra các bạn học đang nao nức chuẩn bị cho bữa tiệc giáng sinh ngày mai. Ah, đến giáng sinh rồi? Hôm đó cũng là ngày công bố kết quả hoa khôi của trường luôn mà.

Hajoon mím môi có chút bối rối, dường như cô không thuộc về mấy cái sự kiện này. Thay vì tham gia những nơi thế này cô thà ở nhà Soojin ngủ còn hơn.

"Hửm?" Soojin không có bất cứ động thái biểu cảm nào trên khuôn mặt. Cậu vừa mới bước ra từ nhà tắm: " Mày không tham gia bữa tiệc thật sao?"

Hajoon rụt rè gật đầu ngồi trên ghế sofa. Vào thời tiết lạnh thế này cô chỉ muốn chui trong chăn ấm thôi. Soojin chỉ thuận tay ném chiếc khăn tắm vào mặt cô rồi đi về phòng, lúc bóng cậu còn để lại cho cô một chữ " Tuỳ!"

Hajoon thở dài, lời nói thật sự có sức sát thương rất lớn đối với cô đó. Hajoon nằm xuống sofa xem TV, khi cô nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đóng cửa cũng là lúc xác định Soojin đã ra ngoài.

Nhiều giờ trôi qua hầu như những chương trình trên TV đều nói về lễ giáng sinh hôm nay. Chán! Hajoon nằm dài trên ghế. Giờ này bữa tiệc ở trường hẳn là đang láo động lắm. Và có khi bây giờ ở nhà bố mẹ cũng đang mong được gặp cô lắm. Liệu Tết năm tới đây cô sẽ có cơ hội về thăm họ chứ? Nghĩ đến đây Hajoon nghẹn ngào trong tiếng nấc nhỏ, khoé mắt cô hoe đỏ vội lấy tay quệt vội đi.

Renggg...Rengg...Reng...

Tiếng chuông bất giác làm Hajoon giật mình. Cô bật dậy khỏi sofa để đi tìm nơi phát ra thứ âm thanh đó. Càng lúc tiếng chuông càng to và rõ ràng hơn khi cô bước vào phòng tắm. Hajoon ngây người, điện thoại của Soojin vậy mà vẫn còn ở đây, hiếm khi thấy một người cẩn thận như cậu ta lại để quên đồ ở nhà. Hajoon khẽ khàng tiến lại gần xem, chỉ là một số điện thoại của bạn cậu ấy gọi đến thôi. Hajoon ngập ngừng rồi quyết định đi ra ngoài đóng cửa nhà tắm lại. Lúc này mà nhận điện thoại chính là sự ngu ngốc nhất của cô. Quan trọng hơn hết là...

Hajoon lấy điện thoại của mình ra, ánh mắt cô dần thay đổi như đang toang tình điều gì. Việc điện thoại của Soojin còn nằm ở đây đồng nghĩa ngay lúc này đây không có bất kì một sự giám sát nào trong điện thoại của cô. Hajoon siệt chặt đôi tay đang cầm điện thoại kia. Một ý tưởng lớn đã hiện lên trong đầu cô.

Không khó gì mới có cơ hội chạy trốn khỏi nơi này, cô đã có chút do dự. Những tháng ngày qua đã sớm dập tắt đi hy vọng được thoát khỏi Soojin từ lâu. Ngay lúc này đây, cô có thể rời khỏi đây. Đúng vậy, rời khỏi nơi này, rời khỏi tên sát nhân đội lốt nam thần đó.

Trái tim cô đang đập thành hồi, cô đứng đần ra đấy nhìn về phía cánh cửa như đang đợi Soojin trở về, chỉ là bóng dạng cậu là nỗi sợ sẽ níu chân cô lại. Nhưng không, đã nhiều phút trôi qua Hajoon biết mình phải hành động ngay.

Cô xoay người vớ lấy chiếc áo khoác rồi chạy ra cửa sau nhà, may mắn là nó không bị khoá. Hajoon men theo đường sau rồi đi ra bên ngoài. Khoảnh khắc cô nhìn lên bầu trời là lúc lòng cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn. Cảm giác đối mặt với tự do một cách hoàn toàn mà không có sự giám sát nào hết mới thật tuyệt. Hajoon cười thành tiếng. Cô vui mừng chạy thật nhanh đi đến một điểm không xác định. Chỉ cần rời xa khỏi ngôi nhà đó là được.

" Tuyệt quá! Mình tự do rồi." Hajoon reo lên chạy ra đường lớn.

Khung cảnh vẫn nhue vậy, mọi thứ vẫn tuần hoàn nhưng Hajoon lại bật khóc. Mặc dù cô đã đi qua nơi này rất nhiều, sống tại khu này đã lâu nhưng đã hơn nửa năm rồi cô mới lần đầu tiên sau từng ấy được cảm nhận cảm giác được sống thực thụ.

Cũng trong lúc ấy tại trường đại học, bữa tiệc giáng sinh vẫn diễn ra một cách náo nhiệt nhất. Mọi người đều hoà mình vào không khí vui tươi của giáng sinh.

" Sao vậy Soojin? Đang chơi vui mà tự nhiên cậu bỏ ra đây ngồi vậy?" Jeohuyn trách móc cầm theo một chai bia đến gần chỗ Soojin. " Hửm? Có người gọi à?"

Jeohuyn ngó vào xem điện thoại của Soojin nhưng ngay lập tức bị cậu né điện thoại đi. Soojin cười phì một cái rồi nhẹ nhàng đáp.

" Hình như con chó nhà ta bị xổng chuồng rồi."