Chương 10

14

Tống nghiên giận rồi.

Anh ấy không cần tôi đi học cùng, cũng không trả lời tin nhắn.

Còn nhiều lần sánh vai với những cô gái khác tản bộ ở trường.

Không biết xui xẻo sao, toàn bị tôi bắt được.

Khiến cho tôi lúc nào cũng phải mang mũ, khẩu trang và kính râm theo, chỉ cần đυ.ng mặt tôi liền nhanh chóng trang bị đầy đủ võ trang trốn đi, giả mù đến cùng.

Huyên Huyên và Trần Giai Giai được tôi đưa đi trốn mỗi ngày, một thời gian sau, ký túc xá của chúng tôi giống như một đội du kích, mắt dõi sáu hướng, tai nghe tám phương.

Tôi đã trầm tư suy nghĩ trong nhiều ngày, nhưng vẫn không biết phải làm thế nào để dỗ anh ấy.

Tặng hoa hồng? Đặt tình yêu ở dưới lầu? Viết thư xin lỗi?

Tôi không tìm được cách nên đã gửi tin nhắn WeChat cho Tống Nghiên, hẹn anh ấy nói chuyện.

Dỗ được thì dỗ, không dỗ được thì tôi từ chức.

Dù sao tiền cũng kiếm đủ rồi, tôi không thể đánh du kích nổi nữa.

Màn đêm buông xuống, Tống Nghiên mới trả lời.

Anh ấy đã gửi định vị, đó là một quán bar nào đó.

15

Đến cửa quán bar, tôi gọi điện thoại cho Tống Nghiên.

Nhưng người nghe điện thoại lại là bạn của anh ấy.

“Là chị dâu sao? Chị vào đi, anh Tống Nghiên uống say rồi."

Nhạc trong quán bar vang ầm trời, mấy cậu trai cô gái ăn mặc sành điệu đi tới đi lui, sóng nhiệt quay cuồng trên sàn nhảy.

Vừa đi vào, đã có mấy thanh niên vẫy tay với tôi.

“Chị dâu, ở đây.”

Tôi chưa gặp họ bao giờ, cũng không biết sao họ có thể nhận ra tôi trong nháy mắt.

Sau khi bước vào, tôi thấy Tống Nghiên đang nghiêng đầu nằm trên ghế sô pha, hai tay nhẹ nhàng che mắt, chỉ lộ ra đôi môi mỏng và chiếc cằm nhọn.

"Chị dâu, có phải chị cãi nhau với anh Tống Nghiên không, anh ấy uống rượu mấy ngày rồi, hôm nay hiếm khi chị tới, mau đi dỗ anh ấy đi."

“Đúng đó chị dâu, anh Tống Nghiên rất yêu chị, chị xem anh ấy trông đáng thương như vậy, đừng so đo với anh ấy nữa.”

Mấy cậu thanh niên người một câu ta một câu làm tôi không thể từ chối được.

Tôi lại gần, ngồi xuống bên cạnh Tống Nghiên, lắc nhẹ cánh tay đang che trán của anh ấy, nhỏ giọng hỏi: “Tống Nghiên, anh không sao chứ?”.

Tống Nghiên nhíu mày, nắm lấy bàn tay đang run rẩy của tôi.

"Tống Nghiên? Không phải lúc trước mỗi ngày em đều gọi anh là chồng sao?"

Vừa lúc đó, nhạc bị dừng vài giây, mọi người xung quanh đều nghe thấy lời anh nói.

“Ai da, thì ra ngọt ngào vậy luôn?"

"Mới nãy còn nói năng lộn xộn, bây giờ thấy chị dâu đã nói nhiều vậy rồi."

Những câu bông đùa vang lên hết lần này đến lần khác, khiến mặt tôi đỏ bừng.

“Các cậu bớt nói vài câu không chết được". Tống Nghiên ném gối, xoa huyệt thái dương, loạng choạng đứng dậy.

Tôi nhỏ giọng hỏi anh: “Em đưa anh về nhé?”.

“Ừm." Tống Nghiên khoác vai tôi, bước chân hơi vô lực.

Anh ấy rất thích khoác vai tôi, với sự chênh lệch chiều cao giữa chúng tôi, tôi vẫn luôn nghi anh ấy đang coi tôi như cái nạng.