Chương 43: Thổ lộ

Trình Yên Chi rất muốn hỏi hắn, rốt cuộc có yêu cô hay không? Hay là chỉ muốn cùng cô lên giường?

Nhưng nhìn gương mặt Kỳ Tuyên cô lại nói không ra lời, có lẽ hắn căn bản không thích cô, cô còn muốn hỏi như vậy chẳng phải là một chút tự tôn cũng không có sao.

Không biết từ khi nào cô đã thích người đàn ông luôn khi dễ mình như vậy, hắn rất ác liệt, lại bá đạo, đôi khi lại giống như một kẻ si hán tìm mọi cơ hội đem cô lên giường, chính là thế giới của cô nhỏ bé như vậy, người đàn ông này từ lúc bắt đầu đã bá đạo đi vào chiếm giữ, đến thế giới xa lạ này cô cũng sẽ sợ hãi, tuy rằng cô luôn nói không thèm để ý nhưng sao có thể hoàn toàn không để ý, là Kỳ Tuyên vừa mới bắt đầu đã vây cô bên người hắn, hắn không ấm áp hay khiến cô cảm động nhưng chính sự bá đạo chiếm hữu kia lại khiến cô thấy an toàn, lúc cô chịu Giang Lăng tra tấn cũng là hắn đến cứu cô.

Tâm lý con người chính là kỳ quái như vậy.

Cô trước nay cũng không biết bản thân lại là người thiếu thốn tình yêu đến vậy, có lẽ trong lòng cô luôn hy vọng có một người đàn ông cường thế đến sủng ái cô, có thể đem cô vây ở trong lòng làm cô cả đời vô ưu.

Trước kia cô không cảm thấy vậy có lẽ là bởi vì các ca ca tỷ tỷ đều rất cường thế, dưới sự bảo hộ của bọn họ vệ cô căn bản không cần suy xét nhiều thứ.

Nhưng ở thế giới này, những mong muốn sâu nhất cùng bất an đã lộ ra, mà trùng hợp xuất hiện Kỳ Tuyên đã thỏa mãn khát vọng của cô.

Cô bắt đầu lo được lo mất.

Gương mặt Kỳ Tuyên càng ngày càng mơ hồ, cô sợ hãi biết được tâm ý thật của hắn, bởi vì ở chỗ này ngoại trừ Kỳ Tuyên cô là hai bàn tay trắng, không có nơi dựa vào, cô rất hâm mộ tình yêu của Cố Tây Duyên nhưng rõ ràng, đó là tình cảm dành cho nguyên chủ, mà lúc này cô cũng đã không muốn trộm lấy sự ấm áp đó nữa, cả tâm trí lẫn thân thể đều đã bị người đàn ông này chiếm lấy, cô theo bản năng muốn trốn tránh, lại không khỏi nhớ tới cảm giác được ca ca tỷ tỷ bảo hộ trong lòng bàn tay.

Trình Yên Chi không ngừng nức nởc, hai tay che mặt, khóc đến cực kỳ thương tâm.

Kỳ Tuyên thật sự luống cuống, thật cẩn thận đem người ôm vào trong lòng, hôn hôn bàn tay bị nước mắt làm ướt: "Bảo bảo, em khóc cái gì nha? Là tôi làm em đau sao? Đều là tôi không tốt, lần sau sẽ không như vậy nữa được không?"

Trình Yên Chi khóc đến mức bị nấc, càng nghĩ càng cảm thấy Kỳ Tuyên xấu xa không đáng tin cậy, chỉ biết lời ngon tiếng ngọt nhưng lần sau vẫn sẽ như vậy không đổi, cô không thèm để ý hắn, chỉ không ngừng lẩm bẩm ca ca tỷ tỷ.

Kỳ Tuyên dỗ người hồi lâu đều dỗ không được, hắn cũng nóng nảy rống một tiếng, "Không được khóc nữa!"

Trình Yên Chi sợ tới mức giật mình, giương mắt nhìn sắc mặt Kỳ Tuyên cực kỳ khó coi, tuy rằng bản năng sợ hãi không nức nở nữa nhưng tâm lý lại càng thêm ủy khuất, vài giọt nước mặt yên lặng chảy ra trông càng đáng thương hơn, nhìn một cái, cứ như vậy liền bắt đầu hung cô, quả nhiên là không thích cô mà!

Kỳ Tuyên xem như đã hiểu vật nhỏ này, đây là điển hình đối xử tốt liền hất mũi lên mặt, còn đặc biệt thích suy nghĩ vớ vẩn, vừa rồi khẳng định là suy nghĩ những thứ lung tung rối loạn gì đó, không hung hăng một chút làm sao có thể trị được?

Hắn quyết tâm lạnh mặt một lần, đỡ Trình Yên Chi đặt ở trên giường, vật nhỏ vô dụng này mới dựa lên liền mềm nhũn ra ngồi không được, hắn lại hung cô một chút, "Ngồi lên cho tôi!"

Trình Yên Chi ủy khuất lau mắt ngồi thẳng dậy, còn vừa lau vừa rớt nước mắt.

Kỳ Tuyên đứng ở trước mặt cô, hai tay khoanh lại, vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô, "Nói xem, em vừa rồi tại sao lại khóc?"

Trình Yên Chi bị bộ dáng này của hắn hù dọa, đúng là không nói giỡn, Kỳ Tuyên làm Phó giám đốc công ty, bên dưới quản lý nhiều người như vậy, thật sự nghiêm túc vẫn rất uy nghiêm, cô thở dốc một hồi vẫn là nói không nên lời.

Kỳ Tuyên cau mày, một bàn tay đỡ lấy sau cổ Trình Yên Chi kéo cô nằm xuống, sau đó dùng ngón tay vuốt ve tiểu huyệt mới vừa được thoa thuốc, lên tiếng uy hϊếp, cặp mắt kia thâm thúy lại sắc bén, mang theo một chút nguy hiểm: "Bảo bảo, không nói có phải không? Tiểu huyệt của em vẫn đang sưng đó, tôi lại thao một trận nói không chừng sẽ thao nát tiểu huyệt này của em......"

Lời ý vị thâm trường chưa nói hết đã làm Trình Yên Chi sửng sốt, hai chân cô bủn rủn, bên dưới lại vừa đau vừa nóng, cô thật sự bị dọa sợ, càng thêm tủi thân, "Anh một chút cũng không thích tôi! Mỗi lần tới đều là muốn thao muốn làm! Anh chính là xem tôi như món đồ chơi!"

Kỳ Tuyên ngây ngẩn cả người, hắn hôm qua lúc lái xe đã cùng cô thổ lộ, kết quả tiểu yêu tinh vô tâm không phổi này không nghe thấy, hắn cũng không ép buộc, dù sao người còn nhỏ, hắn hiện tại câu ở bên người, không cho cô có cơ hội cùng đàn ông khác ở bên nhau, thời gian lâu rồi cũng có thể tiếp thu hắn.

Hơn nữa hắn liền ngày ngày rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho cô, nếu có thể làm cô lớn bụng càng không thể rời đi hắn, chờ sinh đứa nhỏ ra hắn lại triền một hồi, ngoại trừ gả cho hắn thì không có con đường thứ hai nữa, càng đừng nói còn có thể mang theo cầu chạy? Không thể nào, vật nhỏ này kiều khí như vậy!

Hắn tự hỏi đối với cô tốt đến không lời gì để nói, cái gì đều hầu hạ, đem cô chiều giống như một tiểu công chúa, ngoại trừ việc ham muốn của hắn nhiều một chút, nhưng hắn cũng là đàn ông bình thường thôi, huống chi tiểu yêu tinh này lại câu nhân như vậy!

Tiểu không lương tâm này suốt ngày đều suy nghĩ cái gì, hắn đều không tiếc làm tiểu nam tam luôn rồi, ngay khi hắn muốn cùng một sinh viên đoạt bạn gái thì mặt mũi đều từ bỏ rồi, cô lại có thể nghĩ như vậy? Bất quá Trình Yên Chi nói vậy cũng có nghĩa là đối với hắn có cảm giác, nên mới sẽ oán trách.

Kỳ Tuyên lập tức hòa hoãn sắc mặt, nhéo nhéo cằm nhỏ của cô, "Bảo bảo, em thích tôi sao?"

Trình Yên Chi đỏ mặt, thở hổn hển quay mặt đi không nhìn hắn, trong miệng còn la hét, "Không có không có không có! Tôi mới không thích sắc ma như anh!"

Kỳ Tuyên cũng không tức giận, hắn vui vẻ còn không kịp, vội vàng ôm người vào lòng, trong giọng nói đều giấu không được vui sướиɠ, "Trình Yên Chi, tôi yêu em mà."