Chương 42: Trình Yên Chi khóc chít chít làm ra vẻ

Kỳ Tuyên ở phía sau cô thở dốc nặng nề, thân dưới cuồng dã ra vào gần như muốn thao cô bay ra ngoài, nhục huyệt ướŧ áŧ chật hẹp giống như một cái xoáy nhỏ muốn đem hắn vùi vào trong, càng hút càng sâu càng cắn càng chặt, bên trong quấn chặt không ngừng hút lất côn ŧᏂịŧ hắn, hai viên tinh hoàn bên ngoài cũng bị kí©h thí©ɧ phình lên.

Kỳ Tuyên ngưỡng đầu, không màng vật nhỏ dưới thân khóc lóc cầu xin, chỉ lo dùng sức đánh vào tử ©υиɠ yếu ớt, va chạm vài cái thật sâu, cuối cùng hắn chịu không nổi run người một chút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng đều bắn đầy tử ©υиɠ của Trình Yên Chi.

"Ha ~ tao bảo bảo, đều bắn cho em......"

Kỳ Tuyên đè nặng cô, sau khi tiêu hao hết thể lực thân thể hai người nóng bỏng dính sát nhau, thể dịch, mồ hôi hỗn hợp trộn lẫn cùng với tiếng tim đập dồn dập xuyên qua làn da truyền đến nhau, cũng phân không ra là tim ai đập càng nhanh hơn.

Trình Yên Chi thở hổn hển, một câu đều không nói ra được, trên lưng bị thân thể nặng trĩu của Kỳ Tuyên đè nặng, sau khi tình sự kết thúc lại đúng lúc cho cô ôn tồn thân mật, tuy rằng trong lòng tức giận hắn lăn lộn cô tàn nhẫn nhưng giờ phút này lại không muốn động đậy, cô thích loại cảm giác được ôm ấp bị vây chặt này.

Kỳ Tuyên vén mái tóc dài trước mặt lên, ở trên cổ hơi ẩm ướt của cô liếʍ láp hôn mυ"ŧ, từng chút từung chút ôn nhu liếʍ đến vành tai, đầu lưỡi cuộn một chút liền đem vành tai nhỏ nhắn lành lạnh kia ngậm vào trong miệng, hắn lẩm bẩm vài tiếng gần như dụ dỗ, "Sao lại thích em như vậy chứ......"

Trình Yên Chi không khỏi run lên, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút vui sướиɠ, ngay cả việc muốn lên án hắn cũng quên mất.

Kỳ Tuyên chậm rãi rút côn ŧᏂịŧ ra, nhìn tiểu huyệt bị hắn chà đạp đến sưng đỏ không thành bộ dáng còn đang run rẩy, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt từ bên trong trào ra, từng chút tích lên khăn trải giường, hắn nhịn không được cười cô, "Nhìn xem, tao bảo bảo, em mất khống chế......"

Trình Yên Chi cả người cứng đờ, vừa xấu hổ vừa tức giản, trực tiếp ngã vào trên giường túm chăn che cơ thể lại, hung hăng rống hắn: "Cút!"

Nhưng bộ dáng cô lúc này quả thật không có chút lực uy hϊếp nào, gương mặt còn chút kí©h thí©ɧ cao trào chưa lui, đôi mắt cũng khóc đỏ lên, miệng nhỏ bị hôn đến sưng lên, tóc dài rối tung, mồ hôi đầm đìa, giọng nói nhỏ xíu hơi khàn kia vừa nghe cứ như đang làm nũng.

Kỳ Tuyên cách chăn ôm lấy người, ở trên mặt cô lung tung hôn vài cái, "Được rồi bảo bảo, tôi mới không cút đâu, tôi cút rồi ai tới thỏa mãn tiểu tao huyệt của em hả? Tiểu tao huyệt này của em một ngày không bị thao liền cơ khát đến chảy nước, nhất định phải có côn ŧᏂịŧ lớn của tôi ra vào một trận mới có thể ngừng được......"

Cứ việc cô đối với da^ʍ ngôn lãng ngữ của Kỳ Tuyên có một chút sức chống cự, nhưng vẫn bị mấy lời không biết xấu hổ này của hắn làm kinh sợ, Trình Yên Chi đẩy mặt hắn ra không muốn tới gần, hắn cũng hùa theo đùa với cô, sau khi thỏa mãn rất vui vẻ cùng cô nói vài câu thân mật thô tục.

..............

Trình Yên Chi quả nhiên bị hắn thao quá tàn nhẫn, ngày hôm sau cũng chưa thể ngồi dậy, nằm nghiêng ở trên giường rêи ɾỉ không ngừng, Kỳ Tuyên ngược lại tinh thần sảng khoái mặc xong quần áo, còn vẻ mặt ghét bỏ nhìn cô, "Bảo bảo, nhìn xem thể lực của em, một chút cũng không tốt, bị tôi thao một trận liền không dậy nổi rồi?"

Trình Yên Chi không muốn để ý đến hắn, tối hôm qua bị lăn lộn đến gần hừng đông mới ngủ, cô còn đang buồn bực không thôi, Kỳ Tuyên đâu ra nhiều ham muốn như vậy, giống như tùy thời đều có thể cứng lên, hận không thể lúc nào cũng cắm ở trong tiểu huyệt của cô, ngày hôm qua vận động thời gian lâu như vậy, hắn cũng bắn rất nhiều lần rồi, mỗi lần còn vừa nhiều vừa lâu, quả thật không phù hợp khoa học, hắn một ngày có bao nhiêu lượng tinh chứ?

Hắn không sợ cứ như vậy sẽ khiến thân thể hư hao sao?

Trình Yên Chi còn đang suy nghĩ, Kỳ Tuyên đã xốc chăn lên đem hai chân cô tách ra, sau đó cúi đầu nhìn tiểu huyệt, Trình Yên Chi vừa xấu hổ lại vừa tức giận, đá chân muốn tránh ra, "Anh đủ chưa? Chỗ đó còn đau đâu, anh đừng tới đây!"

Kỳ Tuyên lúc này lại bày ra vẻ mặt "Em vậy mà loại người này" "Sao có thể cơ khát như vậy" nhìn cô.

"Tôi chỉ là nhìn xem tiểu huyệt thế nào thôi, chưa nói muốn thao em đâu, bảo bảo muốn rồi sao? Bất quá tiểu tao huyệt của em đều sưng lên rồi, vẫn là nghỉ ngơi một chút đi......"

Trình Yên Chi nhìn Kỳ Tuyên bày ra dáng vẻ muốn tốt cho cô làm cô tức giận đến đau gan, lại nghĩ tới tối hôm qua Kỳ Tuyên không màng cô cầu xin chỉ lo thao cô một lần lại một lần, lại hung hăng đánh mông cô, còn làm ngực cô đau muốn chết, trong lòng nhất thời ủy khuất, giống như mỗi lần nhìn thấy hắn chưa bao lâu liền lăn đến trên giường, hai người đa phần đều là thân thể giao lưu, hắn còn thích đùa nghịch cô thành các tư thế cực kỳ xấu hổ, lại luôn muốn cô nói mấy lời dâʍ đãиɠ, làm cô giống hệt như tiểu da^ʍ phụ thiếu thao vậy.

Chẳng lẽ Kỳ Tuyên nói thích chính là như vậy?

Chỉ là thích thân thể này? Thích cùng cô lên giường? Thích đem cô biến thành tiểu da^ʍ phụ phóng đãng?

Ngày thường luôn gọi cô "Bảo bảo bảo bảo", vừa đến trên giường chính là "Tao bảo bảo" "Tiểu lãng hóa" "Tiểu tao hóa" , đem cô chơi giống như một búp bê bơm hơi.

Càng nghĩ trong lòng càng khó chịu, cũng không thèm giãy giụa, dù sao ở đây cô chỉ có một bộ thân thể này, hắn thích như thế nào chơi liền như thế đó đi, chỉ nằm đó yên lặng chảy nước mắt, trong lòng khó chịu muốn chết, lại bắt đầu nhớ đến ca ca tỷ tỷ luôn chiều chuộng cô.

Đợi đến khi Kỳ Tuyên bôi xong thuốc trong tiểu huyệt mới phát hiện vật nhỏ này nước mắt giàn giụa, hắn giật mình, vội ôm người lên, "Ngoan bảo bảo, làm sao vậy? Tôi làm em đau sao? Xin lỗi xin lỗi, tôi nhẹ một chút được không?"