Chương 27: Tên của tôi, Giang Lăng

Kỳ Tuyên mà Trình Yên Chi cho rằng đã đi công tác, thật sự không hề thoải mái.

Tối đó hắn vẫn luôn ngồi ở nhà cho đến 8 giờ sáng hôm sau, nhưng cánh cửa nhà bên cạnh vẫn luôn không có động tĩnh, hắn nắm chặt chìa khóa nhà của Trình Yên Chi trong tay, móng tay dùng sức đến trắng bệch, mu bàn tay đều nổi lên gân xanh.

"Làm tốt lắm Trình, Yên, Chi!"

Kỳ Tuyên ngẩng đầu lên, bởi vì một đêm không ngủ, trong hai mắt đã nổi lên không ít tơ máu, trên cằm cũng lộ ra một ít râu ngắn, thoạt nhìn có chút suy sút, lại không tổn hại chút nào đến vẻ anh tuấn trên mặt.

Hắn hung hăng đem chìa khóa ném lên vách tường, phát ra tiếng va chạm một chút, chìa khóa kia lại từ trên tường bắn ngược lại, văng xuống trước chân hắn.

Kỳ Tuyên tức muốn hộc máu mà đứng dậy, hung hăng đá chìa khóa một cái thật mạnh, đá nó vào dưới sô pha, thẳng đến khi nhìn không thấy tâm trạng mới đỡ hơn, tùy ý vuốt tóc ra phía sau rồi cởi bỏ áo sơ mi đã nhăn nhúm không thành hình, đi vào phòng tắm.

Chỉ qua một lát, hắn đã toàn thân ướt đẫm bước ra, thay đổi một bộ quần áo mới, cầm chìa khóa xe ra cửa.

Bất quá là quan hệ pháo hữu mà thôi, hiện tại bạn trai chính quy của người ta đã trở lại, hắn ở đây buồn bực để làm gì?

Bất quá là một tiểu tao hóa, không có bạn trai ở bên người thì thiếu đàn ông mà thôi!

..............

Trình Yên Chi mấy ngày nay không hề có ý định về chỗ của Kỳ Tuyên, cô được Cố Tây Duyên chiếu cố quá tốt, cũng bị Cố Tây Duyên làm lớn lá gan, liền tự cho mình một khỏang thời gian tự do suy tính, hơn nữa Kỳ Tuyên chiếm hữu dục quá mạnh, cùng hắn ở bên nhau mấy ngày đều bị hắn lăn lộn kiệt sức, cô mới không muốn đâu dâng bản thân lên đâu.

Hơn nữa Cố Tây Duyên thật là quá tri kỷ, giúp cô làm hết đống bài tập đau đầu, cũng đem số bài tập rất xa viết xong rồi, làm cô không còn phải sầu lo nữa, tự tin hẳn ra.

Bất quá khi lớp trưởng đến thu bài tập, chỉ cười nhạt một tiếng nhìn dáng vẻ tự tin của cô, hắn lật vài tờ, "Không phải tự làm đúng không?"

Trình Yên Chi không phản ứng, nhưng kỳ thật trong lòng còn có chút không yên, sinh hoạt cấp ba đối với cô mà nói đã có chút xa xăm, nhưng trong ấn tượng của cô, lớp trưởng đều là loại hình nghiêm túc, không chút cẩu thả, đem mọi chuyện đều báo lên lão sư đúng không?

"Bạn trai làm? Là nam sinh ngày đó tới tìm cô làm giúp?" Lớp trưởng nhướng mày nhìn Trình Yên Chi, thoạt nhìn có chút gian tà, hắn cúi đầu tiến đến gần bên tai cô hỏi, "Hay là, tên đàn ông lớn tuổi đến đón cô hôm thứ sau tuần trước?"

Trình Yên Chi run lên, không dám tin tưởng nhìn lớp trưởng, "Cậu nói bừa cái gì?!"

Lớp trưởng đứng thẳng lên, lại biến thành một lớp trưởng đứng đắn như cũ, "Tôi có nói bừa hay không thì trong lòng cô rất rõ ràng, nếu không muốn cho toàn trường đều biết bản thân làm gì thì nhớ kỹ, tan học đợi tôi tới tìm."

Trình Yên Chi ngồi ở trên ghế tay chân luống cuống, cô thật sự không thể tin được lớp trưởng nhìn qua nghiêm khắc đứng đắn lại như vậy, cô cũng không biết hắn rốt cuộc thấy được nhiều ít, đã biết cái gì, ngày đó cô vừa xuyên đến đã được Kỳ Tuyên đón đi, ở trong phòng ăn riêng bị Kỳ Tuyên làm một lần, càng đừng nói ở trên xe lại bị làm lần nữa, nếu bị hắn nhìn thấy thì phải làm sao?

Trình Yên Chi càng nghĩ càng sợ hãi, trong lòng đem Kỳ Tuyên cùng với lớp trưởng mắng mấy trăm lần, cô ngồi ở trên ghế lo sợ không thôi.

Cô chưa từng trải qua chuyện như vậy, từ nhỏ chính là em út ở trong nhà, trước nay cuộc sống đều thuận buồm xuôi gió, không có ai khi dễ cô, những chuyện dơ bẩn xảy ra ở trong phim hay tiểu thuyết cô chưa bao giờ thấy qua, bị lớp trưởng uy hϊếp một câu cô liền không biết làm sao, hơn nữa người này rõ ràng là một học sinh cấp ba mà thôi, sao lại âm hiểm đến vậy?

Trình Yên Chi trong lòng sợ hãi lại ủy khuất, theo bản năng muốn tìm một người dựa vào, nhưng Cố Tây Duyên không ở nơi này, hơn nữa loại chuyện này có thể cùng Cố Tây Duyên nói sao? Nói cô nɠɵạı ŧìиɧ, trong lúc hắn du học cô cùng người khác lêu lỏng còn bị phát hiện?

Cô sao có thể không biết xấu hổ đến vậy!

Còn Kỳ Tuyên, hắn đã biến mất vài ngày, cô hiện tại còn muốn bắt đầu suy nghĩ cắt đứt quan hệ, vậy cũng không thể tìm hắn.

Tiếng chuông tan học ở trong tai cô không khác tiếng gọi hồn, cô vẫn luôn ngồi tại chỗ không ngừng lo âu thấp thỏm, ngẩng đầu lên thì thấy lớp trưởng đang quay đầu lại xem cô: "Đi ra rừng cây nhỏ."

Trình Yên Chi không khỏi run lên, nơi đó nghe qua đã thấy ít người rồi, cô mở to đôi ướt đẫm cầu xin nhìn hắn, nhưng lớp trưởng chỉ mỉm cười, phía sau lớp kính, đôi mắt tràn đầy ác ý.

Trình Yên Chi thiếu chút nữa khóc ra, lớp trưởng lại đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhẹ nhàng thủ thỉ: "Bây giờ khóc cái gì chứ, tôi chỉ là có vài lời muốn nói mà thôi."

"Hả?" Trình Yên Chi kinh ngạc ngửa đầu nhìn hắn.

"Là thật."

Nghe hắn nói vậy, mặc dù trong lòng còn chút bất an nhưng Trình Yên Chi lại không thể làm gì khác, cọ xát đi theo hắn, "Lớp trưởng, cậu vừa lúc nãy......"

"Giang Lăng." Lớp trưởng đi ở phía trước, thần sắc bình đạm, ánh mắt lại có chút quỷ dị.

"Hả?"

"Tên của tôi, Giang Lăng."