Cô gái kia vừa ăn vừa giơ máy ảnh nói chuyện, có chút bất tiện, nhưng tốc độ ăn uống vẫn rất nhanh.
Rõ ràng là miệng cũng không lớn, vậy mà ăn một miếng hết cả nửa chén cơm, Ông Như Mạn bái phục vô cùng. Đợi lúc ăn xong, Ông Như Mạn liền nhìn xuống bụng cô gái đó, ồ, thế mà chẳng to lên là bao.
Chẳng lẽ trong bụng hãy còn giấu cái túi nào à?
Thật là không thể tin nổi.
Trước giờ Ông Như Mạn luôn hoài nghi về việc liệu một người có thật sự ăn được rất nhiều thứ như trên mạng vẫn nói hay không, bây giờ nghi ngờ đã được giải đáp.
Thế mà có thể thật.
Nhìn cô gái nhỏ bé chỉ như một con mèo ăn nửa chén cơm là no, ấy thế mà không ngờ lại là "chân nhân bất lộ tướng".
Mấy người xung quanh thi nhau vỗ tay tán thưởng, cô bé cũng quay sang, đỏ mặt mỉm cười.
Rất dễ thương.
Tính cách cũng không tồi, Ông Như Mạn lại càng cảm thấy thích thú, sau đó liền tranh thủ trước lúc cô bé đứng dậy, cô đã ra thanh toán tiền xong xuôi.
Lúc cô bé đi ra, phát hiện hóa đơn của mình đã được thanh toán thì rất lấy làm lạ, hỏi ông chủ xong, liền được chỉ về hướng của Ông Như Mạn bên này.
"Chị ơi, sao chị lại thanh toán giúp em ạ? Em ăn bao nhiêu vậy chắc sẽ hết nhiều tiền lắm, chị trả hết bao nhiêu để em gửi lại cho chị ạ."
Giọng nói cũng rất ngọt ngào.
"Không cần, vốn dĩ chị cũng có mục đích mới làm vậy. Em có thể suy nghĩ một chút, đến công ty chị làm việc được không?" Ông như Mạn nói xong sau đó lấy card visit của mình ra khỏi túi.
Tên của công ty truyền thông này đối với các cô gái tuyệt đối không hề xa lạ.
Đôi mắt cô bé sáng lên, đầy vẻ mong đợi hỏi: "Chị ơi, chị chính là Mạn Mạn ăn cơm đó sao?"
Tên trên weibo của Ông Như Mạn chính là như vậy, nhưng đa phần mọi người đều nghĩ chủ blog là đàn ông, còn có người phác họa, nói cô chính là một người đàn ông cao tầm mét bảy mươi tám, thân hình mảnh mai với đôi mắt màu vàng, có lẽ là một bác sĩ hoặc một luật sư, bởi vì từ trước đến giờ cô chưa hề chia sẻ bất cứ điều gì liên quan đến cá nhân hay cuộc sống hàng ngày, tất cả các video đăng lên đều nói về nấu ăn, hay là đánh giá, review thực phẩm, nhà hàng nên chẳng ai biết danh tính thật.
Không ngờ cô bé sẽ hỏi câu hỏi này, Ông Như Mạn hơi do dự một chút, sau đó cũng gật đầu.
Cô gái nhỏ phấn khích tột cùng, khẽ reo lê một tiếng, dáng điệu giống như vẫn chưa dám tin. Định thần một hồi, mới quay sang nói với Như Mạn: "Em muốn đi, em muốn đến công ty của chị."
"Hiện tại em không có hợp đồng với bất kỳ công ty nào khác chứ?"
"Không có, không có đâu chị." Nhìn dáng vẻ phấn khích của cô bé, Ông Như Mạn cảm thấy có chút buồn cười.
"Ừm." Cô mỉm cười nói: "Vậy hai ngày nữa em tới công ty phỏng vấn một chút, nếu ok sẽ ký hợp đồng."
"Dạ được ạ, thật sự là được sao chị?" Cô bé dường như vẫn chưa tin vào mắt mình, một lúc sau lại tràn đầy nghi ngại: "Nhưng chị ơi em vẫn đang học đại học ạ."
Lông mày Ông Như Mạn cũng hơi nhíu lại: "Ừm, vậy tình hình cụ thể thứ hai chúng ta trao đổi sau nha."
"Dạ vâng, vâng ạ." Hoàn toàn là dáng vẻ vô cùng sùng bái.
Sau đó liền lôi điện thoại ra bật chụp hình: "Chị ơi, chị có thể chụp với em một tấm được không, chỉ một thôi ạ, em thích chị lâu lắm rồi. Em biết ngay chị là con gái, mới không phải là đàn ông như bọn họ nói mà, làm gì có đàn ông con trai nào mà tinh tế được như vậy chứ." Cô nàng lẩm bẩm.
Ông Như Mạn từ trước đến giờ đều không muốn tiết lộ danh tính của mình, ngoài đời thật cũng ít ai biết đến weibo của cô, mà có biết cũng không bao giờ để lộ ảnh của cô ra ngoài, cái này là mọi người đều hiểu rõ. Các mối quan hệ của cô cũng rất tốt, trước nay chưa hề có người cố tình làm tổn hại đến cô.
"Bây giờ chắc vẫn chưa được, nếu có thể hy vọng em sẽ không tiết lộ thông tin cá nhân của chị ra ngoài."
"Vâng, em biết rồi ạ." Cô bé đứng trước mặt cô, bày ra dáng vẻ "thần tượng chị nói cái gì cũng đều phải", khiến cho Ông Như Mạn cũng phải phì cười: "Rồi, đợi em thực sự đến ký hợp đồng với công ty chị, lúc đó sẽ chụp ảnh với em."
"Dạ."
Cô gái chỉ mới mười tám tuổi, mái tóc ngắn, đôi mắt to tròn, lại có một chiếc răng khểnh, trông rất dễ thương.
Ông Như Mạn cảm thấy cô bé này rất có tiềm năng sẽ hot, cho nên đặt hy vọng rất nhiều.
"Bây giờ chị phải chuẩn bị về rồi, em ở đâu, chị đưa em về."
"Thật hả chị..." Khuôn mặt hạnh phúc của cô bé đã khiến hai thanh niên ngoài kia phải phát ghen cả lên.
"Chị, em cảm thấy giống như mình đang mơ vậy, chị thật sự đúng là "Mạn Mạn ăn cơm" đó sao, ôi trời ơi..."
"Phải."
"Aaaaaaa...." Vừa hét vừa vỗ vỗ l*иg ngực của mình: "Hôm nay em đâm phải vận may gì thế này, huhu, giống như trong mộng vậy."
Hành động của cô bé có hơi khoa trương, nhưng niềm vui trong ánh mắt là thật.
Ông Như Mạn bị cô bé làm cho vui vẻ lên nhiều: "Em thích chị lắm à?"
Khuôn mặt thiếu nữ thoáng ửng đỏ, trả lời một cách tinh quái: "Em thích."
"Chời đậu cái quỷ gì vậy? Cái xu hướng quái gì đây?" Ông Như Vọng phụt ra một câu, con nhóc này có phải đầu óc có vấn đề hả?
"Không được, chị, chị về một mình đi, em cần có thời gian để bình tĩnh lại mới được." Cô bé nói.
Ông Như Mạn cũng không miễn cưỡng nhiều, gật gật đầu: "Vậy cũng được, em đi về nhớ chú ý an toàn."
Cô bé lại bắn tim một lần nữa, đến lúc Ông Như Mạn đi rồi mà vẫn còn đứng ở đó ngẩn ngơ.
"Không được rồi, không được rồi, tôi yêu đơn phương mất rồi, chị ấy dễ thương quá, trời ơi sao đi ăn thôi cũng gặp được may mắn thế này, chết mất..." Cúi đầu nhìn xuống cái tên trong danh thϊếp: Ông Như Mạn.
Ngay đến tên thôi mà cũng hay như vậy.
Cô bé rất vui vẻ, cơ mà hai thanh niên kia lại không vui.
Nhất là Châu Sâm, cậu phát hiện, hóa ra đối thủ của mình không chỉ có đàn ông, mà còn cả phụ nữ nữa.
Bản thân mình phải tăng tốc lên mới được, không thì Ông Như Mạn sẽ bị người khác cướp đi mất, đến lúc đó cậu có khóc không ra nước mắt cũng đã muộn rồi.
Quyết định xong xuôi, Châu Sâm bắt đầu tỉ mỉ chặt chẽ suy nghĩ một hồi. Trong đầu cũng đã hình thành kế hoạch.
Hết chương 32.