Chương 20 (H)
K: Tui thật sự rất trong sáng. ❤️
--------0000---------
Cốc cốc~
Tiếng gõ cửa bên ngoài phòng vang lên làm cho Trương Ngữ Cách có cảm giác chẳng lành. Nàng vẫn nằm yên trên giường mà đợi người bên ngoài lên tiếng.
"Tako ông Trương tới tìm con" tiếng bà Minh bên ngoài vọng vào. Bà dường như đã biết chuyện và đoán được ông Trương đến đây là để làm gì nên có phần lạnh nhạt trong xưng hô với ông Trương.
"Con biết rồi" nàng lúc này còn lạnh hơn cả bà Minh.
Mệt mỏi ngồi dậy. Lúc này toàn thân nàng như muốn rã ra vì cả đêm không ngủ. Nàng thật cũng chẳng muốn vậy nhưng biết phải làm sao khi nàng thực sự đang đứng ở giữa tình thân và tình yêu mà không biết nên chọn bên nào cho đúng đắng.
Thay một bộ đồ khác, nàng bước khỏi cửa với một thân thái lạnh như băng. Đi đến sofa ngồi cùng mẹ mình, đối diện nàng là người nhà Trương gia, thái độ của họ lúc này cực kì lo lắng.
"Ngữ Cách, con chắc cũng biết ba đến đây hôm nay là vì việc gì rồi đúng không?" ông Trương nhẹ giọng nói.
Trương Ngữ Cách khẽ gật đầu nhưng không đáp lời ông. Nàng cũng đoán trước được ông Trương sẽ đến đây nhờ vả nên không mấy nhạc nhiên.
"Vậy con có thể nói giúp ba với Từ thiếu gia một tiếng được không?"
"Đúng vậy, em là bạn gái của cậu ấy chắc chắn cậu ấy sẽ nghe em" Trương Sở cũng nói thêm vào.
"Cậu ấy du có nghe tôi thì cũng chẳng làm được gì, vì đó là quyết định của ba cậu ấy. Vả lại ai làm thì tự người đó chịu chứ" giọng nàng vẫn lạnh lùng như cũ.
"Cô..." hắn vừa định lên tiếng mắng Ngữ Cách thì liền bị bà Trương cản lại.
"Ngữ Cách dù sao con cũng mang họ Trương mà, chẳng lẽ lại đứng Trương gia phá sản vậy sao, với lại trước giờ ba con cũng chưa từng bỏ đói con một ngày, tháng nào cũng chuyển tiền cho con mà"
Bà Minh lúc này có chút nóng giận, bà lấy ra một cái thẻ ATM đặt lên bàn "mang họ Trương bà nghĩ con bé muốn lắm sao, còn nữa chuyện chuyển tiền thì đây" bà đẩy cái thẻ đến trước mặt ba người "chúng tôi chưa từng sử dụng lấy một đồng. Vậy nên chuyện kia các người tự giải quyết đi" bà Minh thật sự cũng không muốn cùng người nhà họ Trương trở mặt nhưng nếu phải để con gái bà đi cầu xin người khác thì bà không cho phép.
"Bà..." họ không biết mình phải nói gì bây giờ, khi niềm hi vọng duy nhất cũng không còn nữa.
Ông Trương thở hắt ra một tiếng rồi quỳ hẳng hai gối xuống mặt sàn "Nguyệt Minh, Ngữ Cách coi như tôi cầu xin hai người đi có được không. Cứu Trương gia lần này đi, nếu không tôi sau này khi xuống suối vàng làm sao có thể nhìn mặt lão tiên gia đây" thanh âm ông phát ra khàng khàng như sắp khóc.
Mọi người vội đỡ ông đứng dậy nhưng ông nhất quyết không chịu mà một mực quỳ ở đó.
"Ông đứng lên đi, ông quỳ như vậy thì tôi tội nặng lắm ông biết không" Trương Ngữ Cách cũng quỳ xuống, không dám nhấc chân lên.
"Trương Ngữ Cách tôi cũng cầu xin cô đó" Trương Sở thấy ông Trương không chịu đứng lên nên cũng quỳ theo. Hắn hướng Ngữ Cách tha thiết cầu xin.
"Được, được tôi sẽ làm mà ông mau đứng lên đi" nàng dìu ông Trương đứng lên.
Bà Minh đi đến bên Trương Ngữ Cách nói "con làm vậy thì chuyện của con và Tử Hiên" bà dường như đã đoán được nàng định làm gì nên càng lo lắng hơn.
"Sẽ không sao đâu" nàng lúc này cũng biết trước được kết cuộc sẽ ra sao khi nàng đi gặp ông Từ nhưng nàng còn biết phải làm sao nữa đây, khi vừa nãy chính phụ thân của mình đã quỳ xuống cầu xin. Vậy nên nếu hị sinh tình cảm của mình để đổi lại Trương thị dù không cam nhưng nàng sẽ chịu đựng.
----------------------------------
Sáng hôm sau.
Trương Ngữ Cách lon ton ra khỏi chung cư và chạy đến ôm lấy Từ Tử Hiên.
"Cậu hết giận rồi sao?" cô ôn giọng hỏi.
*Gật gật đầu*
Cô khẽ cười, nhẹ hôn lên tóc nàng rồi mắng yêu "sao hôm nay cậu dám trốn học"
"Cậu cũng có đi học đâu mà ở đó chỉ tội minh chứ" nàng bất mãn nói.
"Được rồi, được rồi. Mà chẳng phải cậu nói chúng ta đi chơi sao, ôm dính thế này làm sao mà đi" mà nếu đi thế này thì càng tốt chứ sao.
"Một chút nữa thôi" Ngữ Cách rút đầu sâu vào người cô hơn, hít lấy chút hương thơm trên người cô.
Suốt 15 phút hai người chỉ đứng tư thế như vậy khiến cho Từ Tử Hiên có chút không kiên nhẫn "chúng ta đã đi được chưa"
"Được rồi" nàng ngẩng đầu lên vui vẻ trả lời cô.
Bến xe bus, Tử Hiên cùng Trương Ngữ Cách đứng đợi xe tới.
"Sao hôm nay cậu lại muốn đi xe bus vậy, không phải đi xe của mình cũng được sao"
"Thì bus chạy lâu hơn vậy thời gian mình ở cùng cậu sẽ dài ra không phải sao"
"Cậu làm như sắp xa mình rồi không bằng"
Nàng đột nhột khựng người lại, vẻ mặt có chút thất thần nhưng sao đó liền lấy lại tình thần tránh để cô phát hiện ra điều gì bất thường.
Hai người cùng nhau đi ăn, đi công viên giải trí và hầu hết những nơi các cặp tình nhân thương lui tới, họ thì đều đi qua. Đi đến tận khi trời gần sụp tối Trương Ngữ Cách vẫn chưa muốn quay về.
Sau khi ra khỏi rạp chiếu phim thì cả người nàng ê ẩm cả rồi, chỉ còn cách để Từ Tử Hiên cõng về thôi.
Được một lúc thì Tử Hiên đột nhột dừng chân trước một cửa hàng váy cưới khiến nàng khó hiểu nhìn theo.
"Ể chẳng phải là chị Vũ Huyên sao, sao chị lại ở đây" phát hiện người quen Ngữ Cách liền vội đi xuống.
"Cẩu Tử đây là..." Dương Diệp hướng Vương Vũ Huyên hỏi.
"Đây là khách hàng của em đó mà"
"Vậy à, chào em chị là Dương Diệp là vợ sắp cưới của Vũ Huyên" nàng vui vẻ chào hỏi Ngữ Cách.
"Chào chị, em là Trương Ngữ Cách còn đây là Từ Tử Hiên bạn gái à không bạn trai em"
"Hai đứa thật sự rất đẹp đôi a" đây thật không phải lời nói khách khí của Dương Diệp đâu mà nàng là thật sự nghĩ vậy.
"Hai chị vào đây chụp hình cười à, woa đẹp thật" Ngữ Cách nhìn tấm ảnh đang được nhân viên đóng gói thì tấm tắc khen.
"Đúng vậy, à mà tụi chị có chút chuyện cần đi khi khác chúng ta nói chuyện"
Chào hỏi nhau xong thì Vương Vũ Huyên cùng Dương Diệp liền rời đi.
"Lạc Lạc cậu đang nhìn gì vậy" thấy cô cứ đứng yên nhìn vào bên trong khiến nàng thắc mắc nên liền hỏi.
"À chỉ là mình muốn xem cậu mặc váy cưới ra sao thôi. Nhưng đợi khi cậu lấy mình xem luôn cũng được"
"Ai thèm lấy cậu chứ, mình sau này có là bà cô già cũng không thèm lấy cậu" nàng xoay người đi thẳng vào trong tiệm.
Từ Tử Hiên không biết nàng muốn làm gì nên cũng liền đi theo. Tới nơi thì thấy nàng đang chọn váy cưới cùng nhân viên nên chỉ lẵng lặng tới gần quan sát.
"Lạc Lạc cậu thấy cái này thế nào?" nàng ướm thử chiếc áo cưới màu trắng tinh lên người, hướng cô hỏi.
Cô cười cười rồi lại gật đầu, thật sự nàng mặc đồ gì trong mắt cô cũng đều đẹp mà.
"Qúy khách có thể thử được đấy ạ" nữ nhân viên nói.
"Vậy thì hay quá"
Nói rồi nàng cùng nữ nhân viên kia đi vào phòng thay đồ, 30 phút sau thì trở lại nhưng lúc này này mái tóc nàng được buộc cao của nàng đã được xõa xuống và thêm thắc một vài tiểu tiết vào.
Gương mặt xinh đẹp của Trương Ngữ Cách dưới lớp trang điểm nhạt cùng chiếc váy cưới tinh xảo thật đúng là cực phẩm, khiến cho cô vừa nhìn liền không thể rời mắt.
Đi đến phía cô, nàng cười nói "cậu thấy sao, chị ấy tiện thể make up và làm tóc luôn cho mình đó"
"Rất xinh đẹp" khóe môi Từ Tử Hiên cong lên, tay khẽ chạm nhẹ lên gương mặt xinh đẹp của nàng.
"Qúy khách có muốn chụp hình luôn không ạ" nữ nhân viên gợi ý.
Tử Hiên gật đầu "sao lại không chứ"
Nói rồi mọi người lập tức chuẩn bị máy ảnh, tuy nhiên cô chỉ yêu cầu để nàng chụp thôi còn mình thì đứng bên ngoài xem vì cô chỉ nghĩ đơn gian là khi nào cưới chụp luôn cũng chẳng sao.
Ra về Tử Hiên yêu cầu trả cả tiền thuê váy, make up và tiền chụp hình nhưng nhân viên lại nói là chỉ muốn nhận tiền chụp ảnh nên công việc chi trả khá khó khăn, không muốn cùng họ tranh cãi, cô để lại một khoảng tiền vừa đủ rồi lập tức lấy hình rời đi.
"Lạc Lạc đi chậm thôi họ không đuổi theo nữa" nàng vừa thở dốc vừa níu lấy tay cô.
"Cậu mệt lắm không, lên đây mình cõng" Từ Tử Hiên cúi thấp người xuống cho nàng thuận tiện trèo lên.
Cõng nàng trên lưng Từ Tử Hiên bước từng bước thật chậm rãi trên con phố đông đúc người qua lại.
-----------------------------
Hai người về đến nhà đã hơn 9 giờ tối.
Từ Tử Hiên để Trương Ngữ Cách trên lưng xuống để cho nàng lấy chìa khóa mở cửa.
Thấy bên trong căn nhà tối om cô liền hỏi "Mẹ cậu đâu, sao để nhà tối om vậy"
"Mẹ mình về Mĩ rồi" nàng vừa mở đèn vừa trả lời cô.
Từ Tử Hiên lúc này cũng chẳng nghi ngờ gì vì vốn dĩ bà Minh luôn đi đi về về như vậy "vậy mình về trước nhé"
Tử Hiên vừa định xoay người bước đi thì liên bị tay của Trương Ngữ Cách níu lại "cậu có thể đừng đi được không?"
"Mình" cô vừa định từ chối nàng nhưng vừa nhìn nàng thì lại liền bắt gặp ánh mắt tha thiết kia, khiến lời từ chối bị nuốt ngược vào trong "được rồi"
Tử Hiên sau khi ra ngoài mua đồ để thay trở về thì Trương Ngữ Cách cũng đã tắm xong nên cô chỉ việc thong thả mà bước vào nhà tắm.
Bên trong nhà tắm Tử Hiên thì vô tư tắm rửa, bên ngoài Trương Ngữ Cách đã một hơi cởi hết quần áo.
Bước ra khỏi nhà tắm cảnh tượng trước mắt liền khiến Từ Tử Hiên đỏ mặt, lập tức quay người định đi ngược vào nhà tắm nhưng nàng đã nhanh hơn cô một bước, trực tiếp chạy đến ôm lấy cô từ đằng sau.
Nhận ra thân thể hai người lúc này chỉ cách nhau một lớp áo càng khiến cho Từ Tử Hiên thêm ngại ngùng, chỉ muốn một bước mà rời khỏi.
Trương Ngữ Cách lại càng khó xử hơn khi nàng hôm nay chính là người chủ động, nàng thật xấu hổ đến mức chỉ muốn đào cái lỗ mà chui xuống.
"Cậu...cậu sao lại không...không mặc đồ..." hơi thở của cô càng lúc cang dồn dập, miệng thì không ngừng nói lấp.
Nàng khó khăn xoay cả cơ thể cứng đơ của cô lại rồi nhóm người lên hôn nhẹ môi cô "mình muốn đêm nay mình sẽ của cậu"
Nói rồi môi nàng lại áp lên môi cô, Từ Tử Hiên cũng nhẹ nhàng đáp trả. Nếu nói cô không có du͙© vọиɠ thì không phải, cô có đấy chứ nhưng chỉ là đối với nàng thôi. Câu nói của nàng mới nãy chính là đã đá động tới tâm lí của cô, trực tiếp câu dẫn, khiến cho du͙© vọиɠ nơi cô trổi dậy nhanh chóng.
Di chuyển gần đến giường Từ Tử Hiên lập tức đẫy ngã Trương Ngữ Cách rồi áp nàng dưới thân. Môi cô hôn lấy cánh môi nàng một các thô bạo hơn, bàn tay thì không yên phận sờ mó lung tung. Sau khi cảm giác được nàng đã sắp hết hơi thì Từ Tử Hiên mới rời môi nàng mà di chuyển dần xuống bên dưới, bàn tay hư hỏng thì cứ đặt ở nơi ngực nàng mà xoa nắn.
Trương Ngữ Cách khẽ rung lên nhưng cũng không phản đối cô, để cô muốn làm gì thì làm.
Nơi môi Tử Hiên đi qua lúc này có lẽ không chỗ nào là không xuất hiện những dấu vết màu đỏ kia.
Cô lại di chuyển xuống sâu hơn. Tử Hiên ngậm lấy một bên ngực của nàng, tay vẫn không ngừng thao tác trên ngực nàng, tay còn lại thì đi xuống bến dưới, khẽ lướt qua vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Bên trong nàng càng lúc càng nóng rang, từng cái liếʍ nhẹ của cô khiên cho cơ thể nàng như có nguồn điện chạy qua mà không ngừng co lại. Tay nàng bám chặc lấy ga giường.
Bàn tay bên dưới của Từ Tử Hiên đột nhột dừng lại trước nơi tư mật của nàng, chậm rãi miết nhẹ, làm nàng đỏ cả mặt vội vã nắm lấy vai cô nhưng có lẽ hành động của cô không những không dừng lại mà tốc lại càng lúc càng nhanh hơn.
"Lạc...Lạc..." vừa nói nàng vừa thở dốc.
Chờ đợi một lúc chẳng thấy nàng nói tiếp cô liền lên tiếng "cậu không muốn nữa à"
Nàng lắc đầu phủ nhận, tay thì che miệng lại để tránh phát ra âm thanh.
Từ Tử Hiên di chuyển xuống giữa hai chân nàng, dùng miệng thay thế cho tay phục vụ bên dưới của nàng.
Cảm nhận được chiếc lưỡi nóng nóng của cô đang luồn lách khắp nơi bên dưới, nàng lại càng nắm chặc ga giường như muốn xé rách nó ra.
"a~" Cảm xúc không kiềm chế nổi, tự động dòng nước ấm bên trong nàng lập tức chảy ra, dính cả vào mặt cô.
"Ngữ Cách cậu thật hư, dính cả vào mặt mình rồi" đối diện nàng, cô khẽ liếʍ môi nếm thử mùi vị bên trong nàng rồi cười gian.
Không để ý đến lời nói kia của cô, nàng lúc này chỉ biết nằm đó mà thở dốc.
Tay của Tử Hiên lại tiếp tục đi xuống bên dưới. Cô dường như đã nhớ ra được điều gì đó nên đột nhột dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng.
*Gật gật đầu* nàng biết cô lúc này đang nghĩ gì nên lập tức gật đầu đồng ý.
Dù đã nhận được sự chấp thuận nhưng Từ Tử Hiên vẫn rất thận trọng, chậm rãi mà tiến vào trong. Tay cô dừng lại trước vật cản phía trước, cô lại bắt đầu băng khoăng không biết việc này là có nên hay không.
"Lạc Lạc mau lên... mình khó chịu quá" dù biết sẽ rất đau nhưng nàng thật rất khó chịu.
Lời nói kia của nàng phát ra như mệnh lệnh khiến cô lập tức tiến thẳng vào trong xé rách miếng màng phía trước.
"A~" nàng đau điến càu lấy vai cô đến bật máu. Cảm giác đau đớn lúc này thật sự đã chiếm lấy thể xác nàng, nàng đau đến rơi nước mắt.
"Ngữ Cách cậu không sao chứ" cô xoa nhẹ lưng nàng dỗ dành. Cảm xúc của cô lúc này được xen lẫn giữa hạnh phúc và lo lắng, hạnh phúc vì giờ nàng đã là nữ nhân của cô, còn lo lắng là điều hiễn nhiêu vì nàng lúc nãy thật sự trông rất đau đớn.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, Trương Ngữ Cách không ngừng thở dốc. Ít phút sau, khi đã ổn định lại nàng khẽ gật đầu tỏ ý nàng vẫn ổn.
Hôn nhẹ lên trán nàng, ngón tay cô lại tiếp tục hoạt động nhưng lần này thì lại rất nhẹ nhàng như đang sợ chỉ cần sơ xuất một chút sẽ làm nàng đau.
Tay nàng nắm chặt ga giường, chân mày cau lại cố chịu đựng cơn đau đớn lúc này và tự nhủ là lát sau sẽ không đau nữa.
Tốc độ ra vào của Từ Tử Hiên lại càng lúc càng nhanh, lúc này nàng tuy có chút đau đớn nhưng kɧoáı ©ảʍ thì lại nhiều hơn.
"Ưm~" nàng khẽ rên vài tiếng thật nhỏ.
Nghe âm thanh mềm mại phát ra từ nàng làm cho cô như vừa uống phải một liều thuốc kích, tốc độ tay càng lúc càng nhanh.
"Ưm~ ưm~ ah~" âm thanh của nàng mỗi lúc lại càng dồn dập và lớn hơn. Âm thanh ái muội bên dưới giờ đây đã không còn khiến nàng ngại ngùng nữa mà chỉ là đang kí©h thí©ɧ khiến cho nàng rên nhiều hơn.
"AH" dòng nước nòng bên trong nàng lại chảy ra lần nữa. Nàng như không còn chút sức lực chỉ có thể nằm trên giường mà thở gấp.
----------------------------
Trương Ngữ Cách tỉnh dậy toàn thân đều ê ẩm nhưng vẫn cố gắn ngồi dậy. Đêm qua thật sự là một đêm mệt mỏi của nàng. Một lần, hai lần rồi tới tận sáng, nếu lúc đó nàng không thϊếp đi thì chắc cô giờ này vẫn còn trên thân nàng mất.
Nhìn vệt máu đỏ dười chỗ mình nằm nàng khẽ mỉm cười. Nàng giờ đã thật sự trở nữ nhân của cô rồi.
Đưa tay cầm lấy bộ đồ rơi trên sàn, nàng đi thẳng ra nhà tắm ở bên ngoài vì sợ sẽ đánh thức cô.
Lúc sau nàng trở lại phòng mình lấy chiếc vali được đặt trước ở trong tủ đồ ra. Đứng bên cạnh giường đôi mắt nàng bắt đầu đỏ lên. Cúi xuống gần mặt cô hơn nữa, nàng dùng đôi mắt của mình ghi nhớ lại tất cả đường nét trên gương mặt của nữ nhân đang say ngủ kia. Kề môi lên trán cô, nàng để lại đó một nụ hôn, những giọt nước mắt lúc đó cũng bất giác mà rơi xuống.
"Từ Tử Hiên, tạm biệt. Mình yêu cậu"