Bạn Trai Là Nữ Nhân [Lạc Chương]

7.29/10 trên tổng số 7 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cp chính: Từ Tử Hiên x Trương Ngữ Cách Cp phụ: Ngô Triết Hàm xHứa Giai Kỳ Đới Manh x Mạc Hàn Vương Vũ huyên x Dương Diệp
Xem Thêm

Chương 17 (xém H)
K: Mấy người đang mong đợi cái gì tui biết tất nhá. Nhưng mà đừng mong đợi quá nhiều vì nó không như mấy người nghĩ đâu, đầu óc tui vốn dĩ rất trong sáng (tui để vậy cho có màu với người ta chút thôi) nên nhớ chỉ là xém thôi.

-----------____-------------

Đứng trước cổng chung cư Từ Tử Hiên không ngừng nhìn đồng hồ đeo tay với gương mặt như đang trông đợi một ai.

Đã 8 giờ hơn rồi mà Trương Ngữ Cách vẫn còn chưa đi ra, rõ ràng cô cùng nàng đã hẹn 7 giờ sẽ gặp nhau vậy mà giờ này vẫn chưa thấy nàng đâu, rèm cửa sổ vẫn còn mở chẳng lẽ nàng vẫn còn ngủ. Một lúc sau vì không còn kiên nhẫn nữa cô cũng lấy điện thoại ra gọi cho nàng.

"Alo" Trương Ngữ Cách ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng bắt máy.

"Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi không"

Lướt nhìn đồng hồ để bàn, nàng lúc này nàng mới phát hiện đã hơn 8 giờ nên vội vàng xin lỗi cô "Lạc Lạc mình xin lỗi. Mình hôm nay có hơi mệt nên không dậy nổi" giọng nói nàng mang theo sự mệt mỏi.

"Cậu không sao chứ. Đợi chút mình lên trên đó với cậu" nói rồi cô liền tắt máy rồi chạy đi tìm bảo vệ để lấy chìa khóa.

Bảo vệ nhận ra cô là người thường đưa Ngữ Cách về nhà nhưng cũng phải gọi cho bà Minh một tiếng theo quy định rồi mới lấy chìa khóa cho cô.

Đi vào trong nhà cô kéo rèm cửa ngoài phòng khách ra cho sáng, rồi đi thẳng vào phòng nàng.

"Cậu bị sốt rồi này, để mình đi mua thuốc" Tử Hiên đưa tay đặt lên trán nàng để xem xét nhiệt độ.

"Không cần phiền vậy đâu" thấy cô muốn đi mua thuốc cho mình thì nàng vội cản cô lại vì không muốn phiền cô nhưng lại không đủ sức vì nàng đang bị bệnh.

"Cậu nhìn cậu đi có cản mình cũng không nổi mà kêu mình đừng đi".

Cô bước ra ngoài lấy ít nước nóng vừa nấu đổ vào một cái thao nhỏ cùng một chiếc khăn rồi trở lại. Đặt khăn vào trong nước rồi lại vắt khô sau đó thì cô đặt nó lên trán nàng cho hạ nhiệt bớt đi.

"Cậu nằm nghỉ một chút mình đi mua thuốc rồi về"

Cô để Trương Ngữ Cách nằm đàng hoàng lại rồi mới đi ra khỏi nhà.

15 phút sau, cô cũng về đến nhưng lúc này nàng lại ngủ mất rồi. Không nỡ đánh thức nàng dậy nên cô tự mình lặng lẽ vào bếp mà nấu cháo cho nàng.

"Fuck" cô chạy lại tắt bếp gas, rồi vứt cái nấp nồi xuống đất không thương tiếc, cô vừa nãy chính là lỡ tay tự làm mình bỏng, cô thật sự đã không nhớ việc mình vẫn đang tay không mà mở cái nấp ra xem cháo bên trong nồi.

Mùi khét bay khắp nhà làm cô càng thêm ảo não. Cô bỏ cuộc rồi, không nấu nướng gì hết đi ra ngoài mua cho lành.

"Cậu thức dậy ăn rồi uống thuốc đi này" Tử Hiên mang thuốc và cháo đến đặt trên tủ đầu giường.

"Hở~" nàng mở mắt ra, nhẹ nhàng vương người nhưng lại có chút khó khăn vì một chút lực nàng cũng không có.

Đỡ nàng ngồi dậy, rồi mới đưa muỗng cháo đến miệng của nàng.

Ngữ Cách lúc này cũng ngoan ngoãn nghe lời cô mà ăn từng muỗng cháo cô đưa đến.

Chợt nàng khựng người lại, khẽ cau mày, bắt lấy bàn tay của cô "tay cậu là bị bỏng sao" cả bàn tay cô chỗ nào cũng trắng nên chỉ cần trên đầu ngón tay có vài đốm đỏ xuất hiện liền khiến nàng nhận ra.

"Không sao đâu mình thoa thuốc rồi"

"Sao không cẩn thận gì hết vậy. Cậu không nấu được thì mua đi, chứ nấu làm gì" giờ nàng mới để ý cái mùi khét đang lan tỏa khắp nhà.

Cô đưa muỗng cháo đến bên miệng nàng để nàng tiếp tục ăn "à mà cô Đới đâu, sao mình không thấy cô ấy"

"Chị ấy vừa dụ dỗ được cô Mạc cho ở nhờ thì liền dọn đi rồi" Ngữ Cách nói với giọng quở tránh. Nàng tuy không muốn cản trở chuyện tình duyên của Đới Mành nhưng hành động vì sắc quên bạn của cô đúng là rất đáng lên án.

"Umh"

Trong lúc chờ đợi nàng nuốt xong thì cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng rồi lại cau mày, cằm lấy tấm ảnh được l*иg vào khung hình có phần quen thuộc trước mắt "Cái này là sao vậy" đó chẳng phải là hình cô chụp cùng Ngô Triết Hàm lúc nhỏ đó sao. Vì sao nó lại ở đây.

Tấm ảnh chụp Từ Tử Hiên cùng Ngô Triết Hàm lúc bé. Cô trên người mặc một bộ đồ của bé trai trong rất khả ái nhưng gương mặt thì lại có phần không tình nguyện. Ngô Triết Hàm thì lại mặc một thân váy đỏ đưa môi chạm vào má Tử Hiên, vừa nhìn cũng có thể biết lúc nhỏ cô là thích Tử Hiên đến mức độ nào, nhưng lại chẳng hiểu vì sao, sau này lại luôn tỏ ra ghét bỏ Tử Hiên như vậy.

"Mấy hôm trước mình có đến nhà Ngũ Chiết thì có thấy tấm ảnh này trong hộp đựng đồ cũ của cậu ấy, lại thấy cậu trong ảnh khả ái quá nên xin về đấy" nàng vừa nói vừa cười, vui vẻ kể lại cho cô nghe.

"Cậu xin mấy cái này về làm gì chứ" Từ Tử Hiên thì hoàn toàn trái ngược với Trương Ngữ Cách, cô tỏ ra rất ghét bỏ tấm hình đó nhưng cũng đặt nó về chỗ cũ.

Khóe môi cô chợt cong lên khi thấy tấm hình được l*иg vào khung, đặt ngay bên cạnh là tấm hình cô và nàng đã chụp lúc ở bãi biển lần trước. Cả hai trong hình đều cười rất vui vẻ nếu so với ánh mặt trời không chừng còn chói chang hơn.

Ngữ Cách nháp lấy một tiếng rồi nằm xuống giường có lẽ nàng đã muốn đi ngủ trưa rồi. Vỗ vỗ nhẹ vào vị trí ở bên cạnh nàng tỏ ý muốn cô ngủ cùng mình.

Từ Tử Hiên cũng thuận theo ý nàng mà nằm bên cạnh, cô nằm cách nàng không quá gần nhưng cũng không phải là quá xa.

-------------------------------

Từ Tử Hiên tỉnh dậy đã 5 giờ chiều. Đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Trương Ngữ Cách thì nghe được tiếng nước chảy, có lẽ nàng đang tắm.

Mắt cô chợt dừng lại ở bộ đồ đang nằm trên giường rồi lại bật cười, cô đoán nàng có lẽ đi tắm mà quên đem quần áo theo rồi. Cô ngồi ra cạnh giường rồi lướt nhìn mấy tấm ảnh đặt ở tủ đầu giường, khẽ mỉm cười.

"Ngữ Cách cậu đã ở trong đó bao lâu rồi, mau ra đi, bệnh tắm lâu không tốt" Từ Tử Hiên hướng nhà tắm nói với nàng.

"Mình biết rồi"

Ít phút sau nàng bước ra với chiếc khăn tắm quấn quanh người. Nhìn thấy thân thể trắng ngần của nàng cô đột nhột đỏ mặt vội xoay sang hướng khác không dám nhìn nữa, nàng tuy đã lấy khăn che đi những chỗ cần che rồi nhưng nó lại không thể khiến cho cô ngăng nổi xúc cảm của mình lúc này.

"Cậu sao lại chỉ quấn mỗi cái khăn đi ra vậy" cô ngại ngùng nói, mặt vẫn không xoay lại đối diện nàng.

Thấy Từ Tử Hiên ngại ngùng mặt nàng lại hiện lên ý cười. Nàng đi đến ngồi lên đùi cô, hai tay choàng ra sau gấy người đối diện, giọng trêu chọc "Mình quên đồ ở ngoài, cậu không thấy sao"

"Vậy cậu mau lấy đồ đi" cô nói gấp, mặt cô lúc này lại càng đỏ, đỏ đên cả lỗ tai cũng đỏ theo nhưng vẫn xoay mặt đi hướng khác, cô không cho phép mình nhìn thấy cơ thể nàng.

Biểu hiện của cô lúc này lại càng làm nàng muốn trêu ghẹo cô hơn. Không kiên dè nàng trực tiếp xoay mặt cô về hướng mình, giọng lại thêm phần trêu ghẹo "Cậu và mình đều là nữ nhân, sao cậu lại ngại vậy chứ. Bộ cơ thể mình không đáng để cậu nhìn sao"

Từ Tử Hiên cứng đơ người không giám thốt lên tiếng nào.

Thuận thế nàng đưa ngón tay mình lướt nhẹ trên mặt cô. Trong nàng lúc này quả thật rất dụ hoặc làm cho tim cô đập như muốn rơi ra ngoài.

Ngón tay nàng lướt trên gương mặt thanh tú của cô một lúc thì dừng lại ngay môi, nàng thích thú mà miết nhẹ vào bờ môi hồng hồng kia của cô.

Càng chạm vào môi cô trong lòng nàng lại càng xao động, vừa nhìn nàng thật muốn cắn lấy một miếng.

Khoảng cách từ môi nàng đến môi cô lúc này lại càng gần hơn và rồi môi cả hai khẽ chạm vào nhau.

Ngữ Cách không ngừng mυ"ŧ lấy cánh môi Tử Hiên một cách thận trọng, còn cô thì không những không cự tuyệt mà còn kịch liệt hồi đáp.

Một lúc sau Từ Tử Hiên cũng rời môi Trương Ngữ Cách nhưng cô không dừng lại ở đó mà tiếp tục di chuyển xuống phía cổ nàng. Cô chưa bao giờ có ý định này với nàng vì cô sợ tình cảm của hai người chưa tới mức độ đó, vã lại cả hai cũng chưa đủ tuổi, nhưng thay vì giữ nguyên ý nghĩ như ban đầu thì cô lại thay đổi 180 độ khi cùng nàng môi chạm môi, cô muốn cùng nàng bước xa hơn nữa, mặc kệ bao lễ nghi mà trước giờ mình luôn tuân thủ.

Cảm nhận được môi của Từ Tử Hiên đang nhẹ nhàng hôn lên cổ của mình làm Ngữ Cách khẽ rung.

Từ Tử Hiên để lại trên cổ và khu vực gần xương quai xanh của nàng một vài dấu ấn màu đỏ rồi từ từ di chuyển xuống dưới hôn lên phần da thịt ở gần ngực nàng.

Nàng vội bắt lấy bàn tay đang có ý định gỡ tắm khăn của mình ra. Nàng thật chỉ muốn chọc cô một chút thôi nhưng lại không nghĩ đến sẽ đi xa hơn. Nàng lúc này thật sự vẫn chưa sẳn sàng nên vội tìm cho mình một lý do.

"Cậu chưa tỏ tình với mình sao có thể làm vậy được chứ"

Đột nhột bị nàng làm tuột cảm xúc nhưng cô vẫn cố gắn bình tĩnh mà dồn nén cảm xúc của mình lại "Vậy cậu có bây giờ có thuận ý trở thành Từ thiếu phu nhân của mình hay không"

"Cậu đang cầu hôn mình đó sao" chết rồi lần này chơi dại thật rồi, bây giờ nếu nàng nói 'không được' thì chắc nàng chết vì chơi dại mà từ chối cô mất, nhưng nếu đồng ý thì chẳng phải sẽ bị ăn sạch sao. Giờ nói 'không' cũng chẳng được mà nói 'có' cũng chẳng xong, rốt cuộc là phải làm sao đây.

Đưa mắt nhìn phía cô, nàng liền bắt gặp đôi mắt đầy trong đợi của đôi phương nên trong lòng có chút khó xử "Có, mình muốn chứ nhưng mà..."

"Nhưng mà sao" thấy nàng ấp úng, cô liền hỏi.

"Mình thật sự chưa sẵn sàng cho chuyện đó" nàng gục đầu xuống không dám nhìn cô.

Khóe môi cô cong lên tạo thành một nụ cười rồi đưa tay lên ôn nhu xoa đầu nàng "chưa sẵn sàng thì cậu cứ nói. Chứ mình ép cậu sao, mình giống dạng người thích làm chuyện đó lắm à"

"Không giống"

"Không giống vậy được rồi. Giờ thì cậu mặc đồ vào đi, mặc vậy lâu không tốt" cô cầm lấy bộ đồ bên cạnh đặt vào tay nàng. Nếu nàng lúc này vẫn chưa sẵn sàng thì cô thật sự không muốn ép và quan trọng hơn là cô yêu thích nàng đâu phải để giải quyết nhu cầu của mình đâu chứ.

"Lạc Lạc nếu đã không ăn được thì mình đền bù cho cậu" nàng đưa mặt tới gần cô dụ dỗ. "Mình thay đồ ở đây cho cậu xem" nàng lúc này cũng thừa biết là cô sẽ từ chối nên có vẻ rất thoải mái mà nói ra.

"Nếu cậu dám thay đồ ở đây thì mình dám ăn sạch cậu"

"Nè cậu từ lúc nào lại hư hỏng vậy chứ"

"Là cậu dạy hư mình cả thôi"

Vừa nghe dứt câu nàng liền giận dỗi mà bước vào nhà tắm. Rõ ràng nàng là có ý tốt vậy mà cô lại đi nói mấy lời không đàng hoàng như vậy, còn nói cái gì mà nàng dạy hư cô là cô tự học hư cơ mà liên quan gì đến nàng chứ.

-----------------------------------

Đợi Trương Ngữ Cách thay đồ xong thì cô cùng nàng mới dẫn nhau ra ngoài ăn. Trước khi đi cô cũng không quên bịt kín người nàng lại bằng cái áo khoát dày cộm. Lúc này dù vẫn còn là mùa hè nhưng khí hậu có chút mát mẻ nên khi về đêm thì liền bắt đầu trở lạnh, tuy nói là chỉ có chút lạnh nhưng đối với cô nàng bị bệnh chính là không nên ra ngoài nhưng tình huống lúc này là bắt buộc nên cô cũng đành bịt kín nàng lại thế này.

Nhìn Ngữ Cách một chút thì cô lại khẽ cười vì trong nàng thật rất đáng yêu, vốn dáng đi của nàng đã có phần hơi rộng lại khoát lên mình chiếc áo khoát dày cộm bịt kín lên tới cổ nên lúc di chuyển có chút bất tiện, vừa bước vừa lắc nhẹ một cái quả thật là rất giống chim cánh cụt.

"Cậu cười gì chứ" nàng để ý thấy cô nãy giờ cứ nhìn mình rồi cười cười nhưng lại không nghĩ ra có gì mắc cười nên liền hỏi.

"Là do cậu rất khả ái"

"Giờ cậu mới nhận ra à" nàng hất đuôi tóc mình ra sau, ngạo kiều nói.

"Được rồi, Từ thiếu phu nhân giờ chúng ta đi ăn thôi"

Nói rồi cô dắt tay Trương Ngã Cách đến một tiệm bán cháo có tiếng ở thành phố.

"Lại là cháo sao" Ngữ Cách thất vọng nói. Nàng sáng nay đã ăn cháo rồi giờ lại còn ăn nữa sao.

"Cậu đang bệnh ăn cháo là tốt nhất" mặt kệ vẻ mặt không tình nguyện của đối phương, Tử Hiên trực tiếp nắm lấy tay nàng đi vào trong.

------------------------

Ăn xong cũng đã hơn 8 giờ, cô lấy tiền ra trả rồi mua thêm một hộp cháo thì cùng nàng ra về.

Vì trên phố khá ít người nên khung cảnh có phần tĩnh lặng hơn ngày thường, cả hai sau khi nắm tay nhau đi về thì chợt không biết nên nói gì với nhau nên không khí lúc này lại tăng thêm phần tĩnh lặng.

"Mẹ cậu khi nào về" Không chịu nổi cái kiểu không khí này nữa Tử Hiên vội mở lời.

"Ngày mai"

"Umh... vậy à" cô cùng nàng lại đi vào bế tắt.

"Cậu lạnh sao" cảm nhận được tay nàng khẽ rung cô liền hỏi.

"Một chút"

Quan sát kĩ xung quanh, xác định là không có người nào để ý, Tử Hiên lại nói "Lại đây" hai tay cô dang ra tỏ muốn nàng đến gần để cô có thể ôm lấy.

Hiểu Tử Hiên là đang muốn làm gì nên Trương Ngữ Cách lập tức đi đến cho cô ôm.

"Đã ấm hơn chưa" Mở áo khoát ra để nàng chui vào rồi cô cùng nàng lại tiếp tục đi.

"Umh" nàng ở trong áo khoát cô khẽ gật gật đầu.

"À mà Lạc Lạc nè, mình thật không biết cậu bây giờ là bạn trai hay bạn gái của mình vậy"

"Cậu thích xem mình là gì cũng được, vì có ra sao thì giờ cậu cũng chính là bạn gái của mình"

"Umh" nàng lại vui vẻ gật đầu. Thật sự nàng trước khi gặp Từ Tử Hiên chưa từng nghĩ qua sẽ cùng một người đối với mình yêu chiều, chăm sóc có mối quan hệ đặc biệt vì nàng muốn tự chăm sóc bản thân hơn, nhưng bây giờ thì khác rồi, người đó lại còn trở thành người yêu của nàng, lại khiến nàng nằm mơ cũng có thể cười thì chắc chỉ có cô.

Đoạn đường hôm nay của cả hai có lẽ hơi xa hơn thường ngày vì bởi lẽ cách đi của họ có chút bất tiện cho di chuyển nên về tới nhà đã gần 9 giờ.

Đưa nàng hộp cháo trên tay mình, Tử Hiên ân cần dặn dò "cậu nhất định sau khi về phải uống thuốc, nếu nữa đêm có đói thì ăn cháo không được ăn lung tung có biết không"

Nàng cười tười rồi gật gật đầu.

"Cậu lên lầu đi mình phải về rồi"

Ngữ Cách có chút tiếc nuối nên ngoắc ngoắc cô như muốn cô khom người xuống. Hiểu ý nàng cô cũng cúi thấp người.

Vừa định hôn lên má cô để chào tạm biệt nhưng có vẻ cô cũng nắm bắt được điều này, đợi đến lúc môi nàng gần chạm vào má cô thì đột nhột cô xoay mặt lại, trực tiếp để môi nàng chạm vào môi cô.

"Mình lên lầu đây" độ chừng vài giây sau nàng đã định hình lại được sự việc thì liền rời môi, dù sao đây cũng không phải là chốn không người nên bị người ta để ý thì cũng không được.

"Từ thiếu phu nhân tạm biệt" cô vẫy tay với nàng trên môi liền nở nụ cười.

Thêm Bình Luận