Chương 40: Có cho đi, ắt có nhận lại

Khi Tạ Đào tỉnh lại, phát hiện chính mình đang bị người khác cõng trên lưng.

Khăn quàng cổ thật dày che hơn phân nửa mặt. Cô chỉ cảm thấy đầu rất đau, đầu óc mơ màng còn hơi chậm chạp.

Có lẽ bởi vì cô nhúc nhích, thiếu niên đang cõng cô đi dưới trời tuyết sáng sớm nghiêng đầu, "Em tỉnh rồi?"

Tạ Đào nghe được ra là giọng nói của Tạ Lan.

"Anh..." Cô vừa mở miệng, cổ họng bị đau, giọng nói khàn khàn.

"Hôm nay anh ở gần đây làm việc, thuận đường đem bữa sáng đến cho em, kết quả gõ cửa thế nào em cũng không đáp lại, gọi điện thoại cũng không bắt máy, anh đành phải tự đi vào..."

"Em đang sốt, anh phải đưa em đi bệnh viện."

Tạ Lan nhanh chóng cõng cô đi tới ven đường cản một chiếc xe taxi.

Ban ngày ban mặt, anh cũng không thể sử dụng phép thuật, nếu không thì có thể nhanh hơn rồi.

Khi Tạ Đào bị Tạ Lan đỡ ngồi trên xe taxi, cô nghiêng đầu nhìn Tạ Lan ngồi bên cạnh, vẻ mặt hơi mờ mịt.

"Bác tài, đi bệnh viện." Tạ Lan đóng cửa xe, nói với tài xế.

Trong quá trình xe chạy, Tạ Đào nghe thấy Tạ Lan lải nhải bên tai, "Rốt cuộc hôm qua em đi đâu? Sao còn để bị bệnh? Em có biết em rất nặng không, mệt chết anh rồi..."

"Anh cũng có thể bỏ mặc em mà."

Tạ Đào ho khan một tiếng, giọng nói khô khốc, không có sức lực.

"Vậy sao được? Anh bỏ mặc em, vậy có phải em sẽ ngủ luôn không?" Tạ Lan lườm cô, sau đó kéo áo nón len trên đầu cô che khuất tầm mắt cô.

"..."

Tạ Đào yên lặng vươn tay đẩy nón lên trên.

Nhưng giờ phút này, cô nghiêng đầu nhìn bông tuyết bay tán loạn ngoài cửa sổ, lòng bỗng nhiên ấm áp.

Bất tri bất giác lại ngủ trên xe.

Tạ Lan biết cô muốn ngủ nên đẩy cô, cô mới mở mắt, lúc còn đang mơ màng, vừa lúc nhìn thấy bác tài cười tủm tỉm.

Lúc này Tạ Đào mới phản ứng lại đây chính mình đang trên xe.

"Xuống xe." Tạ Lan vươn tay với cô.

Vào thời tiết rét lạnh, thiếu niên đang mở cửa xe chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu đen, đắp lên người một cái quần jean rách, hơi cúi người đứng bên ngoài, cũng không thấy anh cảm thấy lạnh.

Anh đứng ở chỗ đó, vươn tay với Tạ Đào.

Rõ ràng là gương mặt trời sinh rạng rỡ, giờ phút này lại mang theo nhu hòa khôn kể.

Xuống xe, Tạ Lan vốn còn muốn cõng Tạ Đào, nhưng bị cô từ chối.

Từ lúc đăng ký đến khi chờ khám bệnh, vẫn là Tạ Lan giúp cô chạy đôn chạy đáo, lúc khám bệnh cũng là anh đỡ Tạ Đào đi vào.

Bác sĩ kê một ít thuốc, lại cho cô truyền nước biển, rồi bảo bọn họ đi đến phòng khám bệnh.

Tuy nhìn Tạ Lan cà lơ phất phơ nhưng đôi khi cũng thận trọng, anh đỡ Tạ Đào đi vào phòng bệnh, lại đặt cô nằm xuống giường, sau đó đắp chăn đàng hoàng cho cô.

Chờ y tá tới truyền nước biển cho Tạ Đào, Tạ Lan ở bên cạnh nhìn kim tiêm bị đẩy từng chút vào mạch máu của Tạ Đào, chân mày nhíu lại, giống như người bị tiêm là chính anh.

Chờ y tá đi rồi, anh đi đến mép giường, nói với Tạ Đào, "Anh đi lấy thuốc giúp em, chờ chút anh quay về."

Tạ Đào nhìn anh, gật đầu.

Trong phòng bệnh, ngoại trừ cô ra còn có bốn năm giường bệnh, mấy giường bệnh đều có người nằm truyền nước biển. Cạnh mỗi giường bệnh đều có người thăm bệnh, bọn họ trò chuyện việc nhà với nhau để gϊếŧ thời gian.

Tạ Đào nhìn bọn họ một lúc, đến khi Tạ Lan lại xuất hiện ở cửa phòng bệnh.

Anh đang xách một túi thuốc trong tay.

Tạ Lan kéo cái ghế cạnh giường của Tạ Đào rồi ngồi xuống, đặt túi thuốc lên đầu tủ bên cạnh, sau đó hỏi cô, "Em có muốn ăn chút gì không?"

Tạ Đào mở nửa con mắt, lắc đầu.

Cô nhìn chằm chằm Tạ Lan một lúc, lúc ý thức sắp mơ hồ, bỗng nhiên kêu anh, "Tạ Lan."

"Sao vậy?" Tạ Lan hỏi cô.

"Sao anh tốt với em thế?"

Chỉ một câu như vậy thôi, Tạ Đào đã đặt trong lòng rất lâu mà không hỏi.

Nhưng giờ phút này, cô nhìn mái tóc của thiếu niên ngồi trước mặt hơi lộn xộn, rất nhiều do dự bỗng nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Bất luận là Tạ Lan hay là lão Hề.

Bọn họ đều tốt với cô như thế.

Mà trong Tiểu Tửu Quán luôn mở cửa vào đêm khuya, lúc cô ăn cơm với bọn họ, tuy không bao giờ ăn được thịt, nhưng thực ra cô cảm thấy rất vui vẻ.

Ba người cùng nhau ăn cơm, luôn tốt hơn so với một mình ăn cơm.

Tựa như hương vị không bao giờ giành được thịt dưới đũa của bọn họ mới là mỹ vị cô nhớ nhất.

Nhưng vì sao bọn họ tốt với một người tình cờ gặp như cô chứ?

Tạ Đào nghĩ không thông.

Nhưng Tạ Đào vẫn rất cảm kích.

"Đối tốt với em mà em còn không muốn?" Tạ Lan chậc một tiếng, kéo chăn lên cho cô.

Có lẽ do nhìn thấy ánh mắt cô nghiêm túc muốn tìm kiếm đáp án, Tạ Lan dừng một chút, bỗng nhiên cười, giọng nói có chút lười biếng, "Có thể là kêu em là em gái Đào Đào nhiều rồi,"

"Cho nên khó tránh khỏi xem em là em gái."

Giọng nói của thiếu niên trong trẻo, gương mặt anh cũng mang theo sự tùy ý tự do, dường như đôi mắt lúc nhìn cô cất giấu ánh sáng lờ mờ.

Nhìn anh nói có vẻ tùy ý, nhưng cũng mang theo nghiêm túc.

Tạ Đào từng nghĩ tới vô số lý do, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến sẽ nghe anh nói như thế.

Cô cũng không biết,

Thiếu niên trước mắt cô thoạt nhìn tùy tiện, dường như chẳng bao giờ phiền lòng chuyện gì, thật ra cũng là một người cô độc nhiều năm.

Nếu không phải nhặt được cái chai thoạt nhìn bình thường nhưng được làm từ chất liệu đặc biệt, rồi thả lão Hề bị nhốt ở trong mấy trăm năm ra, có lẽ hiện tại anh vẫn là một tên nhặt ve chai.

Tạ Lan của trước đây luôn rất kháng cự thế giới này.

Vào năm mười bốn tuổi, anh lẻ loi một mình rời khỏi Viện phúc lợi, dựa vào nhặt ve chai mà sống qua ngày, thường xuyên ăn không đủ no.

Có rất nhiều người muốn cứu trợ anh, muốn cho anh đi học lại.

Nhưng Tạ Lan cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.

Ngay cả tồn tại cũng là một chuyện rất không thú vị.

Đến khi anh gặp lão Hề, hình như nhân sinh đần độn cũng được chiếu sáng.

Tuy ngoài miệng anh luôn phản đối việc trở thành ông chủ tạm thời của Tiểu Tửu Quán, nhưng điều anh không có cách nào phủ nhận là mấy năm ở Tiểu Tửu Quán, đúng là càng ngày càng vui vẻ.

"Ngủ đi, ngủ một giấc tỉnh dậy thì em sẽ khỏe lại."

Nhìn Tạ Đào vẫn còn ngơ ngác, Tạ Lan vỗ cái chăn của cô, nói.

Cũng không biết là bởi vì giọng nói của anh rất nhẹ, hay bởi vì chất lỏng truyền vào người có tác dụng thôi miên, Tạ Đào chậm rãi nhắm mắt, nặng nề ngủ thϊếp đi.

Trong giấc mơ, dường như cô lại mơ thấy Vệ Uẩn.

Giống như cơn gió tuyết vào ngày hôm qua, anh mặc áo choàng gấm đen thêu chỉ bạc, khi vươn tay với cô, tay áo rộng màu đen bị gió thổi bay.

Tạ Đào cực lực muốn kéo tay anh, cô nhìn thấy đầu ngón tay của anh, nhưng lại không có cách nào chạm vào.

Sau đó, anh dần dần biến mất cùng với bức màn sáng thần bí.

Bất luận cô gọi như thế nào cũng không nghe thấy anh trả lời.

Khi cô tỉnh lại lần thứ hai, kim tiêm trên mu bàn tay không biết đã được rút ra từ khi nào. Mất một lúc để phản ứng, lúc nghiêng đầu, nhìn thấy gương mặt của lão Hề.

"Tỉnh rồi à." Lão Hề cười cười với cô, sau đó chỉ vào bình giữ nhiệt đặt trên tủ đầu giường, nói: " Đúng lúc lắm, chú nấu cháo cho con, con đã hai ngày không ăn gì rồi, bây giờ có đói bụng không?"

Có lẽ do nghe thấy chữ "Đói" trong miệng ông, bụng cô có phản ứng, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Tạ Đào sờ bụng, hơi xấu hổ mím môi, "Cảm ơn chú Hề..."

Tạ Lan ở bên cạnh hừ hừ, "Nếu em không bị bệnh, chúng ta đã có thể ăn lẩu bò rồi..."

"... Em khỏi bệnh sẽ bù cho anh." Tạ Đào bưng chén cháo lão Hề đưa qua, nói với Tạ Lan.

"Cần gì em bù, chờ em khỏe lại, bảo lão Hề mời!" Tạ Lan chỉ vào lão Hề.

Lão Hề cũng cười, "Chú mời."

Mà Tạ Đào đút một muỗng cháo vào miệng, cũng không biết là bị nóng hay vì chuyện gì khác, hốc mắt của cô bỗng nhiên nóng lên.

Trước nay cô không bao giờ nghĩ rằng lúc bị bệnh còn có hai người chạy đôn chạy đáo vì cô, thậm chí còn nấu cháo cho cô...

Tạ Đào mím chặt môi, sau một lúc mới nhìn bọn họ, nói, "Tạ Lan, chú Hề,"

"Thật sự... Cảm ơn hai người."

Bất kể như thế nào đi nữa, Tạ Đào luôn là người như vậy.

Cô sẽ cảm kích trong lòng vì tất cả thiện ý mà thế gian đáp lại cô, sẽ cảm kích trong lòng vì tất cả ấm áp của những người đã dành cho cô.

Bởi vì bọn họ xứng đáng.

Mà Tạ Lan và lão Hề làm Tạ Đào cảm nhận được một loại cảm giác người nhà đã lâu không cảm nhận được trong khoảnh khắc này.

"Đều là giao tình từ biết bao bữa cơm, cảm tạ cái gì chứ?" Tạ Lan kéo quả bông trên nón cô xuống.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh bỗng bị người khác đẩy ra.

Tạ Đào nhìn qua đó, nét mặt lập tức thay đổi.

Là Tô Linh Hoa.

Bà mặc một chiếc váy màu sáng, khoác áo khoác dạ bên ngoài, dưới chân là một đôi giày ống cao càng làm cho chân bà mảnh mai. Gương mặt vốn xinh đẹp dịu dàng, lúc này được trang điểm tinh xảo, cả người lộ ra một loại khí chất ưu nhã.

Nhưng bà xách túi đứng đó, khi đối diện với ánh mắt của Tạ Đào, có vẻ đặc biệt do dự.

Bầu không khí trong phòng bệnh lập tức thay đổi.

Lão Hề là thần tiên khôn khéo, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối, vì thế nói với Tạ Lan, "Đi thôi, chúng ta ra ngoài trước đi."

Tạ Lan lại không hiểu, "Đi ra ngoài làm gì?"

"..."

Lão Hề không thèm giải thích, trực tiếp kéo Tạ Lan ra khỏi phòng bệnh.

"Lão Hề ông làm gì thế? Người phụ nữ kia là ai?" Tạ Lan hất tay ông ra, nghi hoặc hỏi.

"Mẹ của Tạ Đào."

Lão Hề nắm chặt hai hạt châu trong suốt trong tay, bình tĩnh đáp.

"Mẹ của em gái Đào Đào?"

Tạ Lan "Si" một tiếng, sờ cằm, "Sao tôi cảm thấy bầu không khí giữa hai người đó sai sai?"

Lão Hề từng điều tra Tạ Đào, cho nên ông biết rõ chuyện của cô.

Bao gồm quá khứ của cô.

Vì thế ngoài phòng bệnh, lão Hề và Tạ Lan nói về chuyện của Tạ Đào.

Mà trong phòng bệnh, người bệnh trên mấy giường bệnh khác đã vơi đi rất nhiều, chỉ còn lại hai người nằm trên giường truyền nước biển, bọn họ đang nhắm mắt ngủ.

Phòng bệnh đặc biệt yên tĩnh.

"Đào Đào..." Tô Linh Hoa đi đến trước giường bệnh Tạ Đào, cuối cùng mở miệng kêu cô.

Tạ Đào trầm mặc, sau một lúc mới hỏi:

"Mẹ tới đây làm gì?"

Tô Linh Hoa có vẻ rất áy náy, nghe Tạ Đào hỏi như vậy, vội vàng nói, "Sáng nay cô giáo chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại về nhà nói con không đi học..."

"Sau đó lại nghe giáo viên chủ nhiệm nói con bị bệnh, có người xin nghỉ phép giúp con, mẹ... Mẹ không yên tâm con nên hỏi giáo viên chủ nhiệm địa chỉ bệnh viện, nên mới tới đây."

Nghe giọng nói của Tô Linh Hoa, Tạ Đào bưng chén cháo còn bốc khói, rũ mi mắt, một lúc sau mới nói, "Con không sao, mẹ... Về đi."

"Con bị bệnh, để mẹ chăm sóc con."

Tô Linh Hoa đặt túi xách lên tủ đầu giường, nhẹ giọng nói.

Chăm sóc?

Khi Tạ Đào nghe thấy những lời này của bà, mím chặt môi, ngón tay cầm chén cháo dần dần siết chặt.

"Không cần." Lông mi run run, cô cố gắng ra vẻ bình tĩnh.

"Đào Đào, con đừng có lần nào cũng từ chối mẹ được không?"

Tô Linh Hoa nhíu mày, như không thu được cảm xúc, giọng nói đột nhiên cất cao.

Thậm chí có chút sắc bén.

Bà hơi sững lại, nét mặt lại nhu hòa, giọng nói cũng thấp hơn, "Con bị bệnh, con cần mẹ chăm sóc."

Tạ Đào luôn rũ mắt không nhìn bà, khi nghe những lời này của bà thì lắc đầu, nhẹ nhàng nói, "Con không cần chăm sóc."

Trong khoảnh khắc đó, giọng nói của cô đặc biệt mơ hồ:

"Thật sự... Không cần."

Thật ra đã sớm không cần.

Cho nên những gì đã qua, hãy để nó qua đi.

"Đào Đào..."

Tô Linh Hoa như bị dáng vẻ của cô kí©h thí©ɧ nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, không nhịn được đỏ hốc mắt.

Mà Tạ Đào bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Linh Hoa che miệng, rớt nước mắt một lúc, bỗng nhiên nói,

"Mẹ nhìn xem, mỗi lần gặp mẹ, con đều không kìm được rơi nước mắt,"

Cô tạm dừng, " Con thấy mẹ cũng như thế."

"Có rất nhiều chuyện mẹ không quên được, con cũng không quên được, nếu đã như thế, vì sao mẹ nhất định phải tới gặp con chứ?"

"Vừa gặp con, lòng mẹ đã khó chịu, con vừa gặp mẹ, lòng con cũng rất khó chịu."

Tạ Đào nhìn bà, đối mắt dần dần ngấn nước,

"Mẹ, cứ như vậy đi, được không?"

Cứ như vậy, cách khoảng cách nên có, bỏ mọi chuyện vào cái hộp khóa chặt trong lòng, không cần gặp lại nữa, cũng không cần tra tấn chính mình đối mặt nhau nữa, để rồi lại rơi thêm nhiều giọt nước mắt.

Huyết thống vĩnh viễn là huyết thống.

Tô Linh Hoa từng đối xử tốt với cô, cũng từng đối xử tệ với cô, vì thế mọi thứ đều chỉ có thể giống như bây giờ, rời xa nhau mới là biện pháp tốt nhất.

Giống như Tạ Đào không thể quên đi những năm tháng đau khổ đó, vậy Tô Linh Hoa làm sao quên được.

Tạ Đào là tiếc nuối của Tô Linh Hoa, đồng thời cũng là nhân chứng cho những năm đần độn và hỗn loạn của bà.

Bà không có cách đối mặt với bản thân từng điên cuồng mất lý trí bao nhiêu, thì không có cách đối mặt với cô con gái từng bị bà tra tấn bấy nhiêu.

Yêu thương và tổn thương bà từng dành cho Tạ Đào là thật, mà hiện tại lòng bà tràn đầy áy náy cũng là thật.

Nhưng đó đã là những vết thương thời gian vĩnh viễn không thể xóa đi, cho dù bà dùng bất cứ biện pháp nào cũng không thể loại bỏ căn bệnh ra khỏi thân thể.

"Tạ Đào, con là con gái của mẹ, con nói không cần mẹ chăm sóc? Con nhìn xem con ở một mình thành dáng vẻ gì rồi?"

Có lẽ do nóng nảy, cảm xúc của bà bắt đầu kích động, gương mặt hơi giống với lúc Tạ Đào còn ở nhà họ Trịnh, là dáng vẻ còn chưa phát hiện chính mình đã nợ Tạ Đào bao nhiêu.

Dường như bà còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị âm thanh đẩy cửa cắt ngang.

Thiếu niên mặc áo hoodie đen bỏ một tay vào túi, dựa vào cửa, "Dì à, dì vẫn nên về đi."

Tô Linh Hoa dừng lại.

Tạ Đào nâng tầm mắt nhìn Tạ Lan, cách hơi nước lờ mờ, thấy thân hình anh hơi mơ hồ.

"Trong lòng dì cũng biết rõ, Tạ Đào sẽ không tha thứ dì."

Tạ Lan nhìn Tô Linh Hoa, lại nói: "Trước kia dì nên trả giá thì dì lại không nỡ trả giá, hiện giờ lại vội vàng chạy tới, trên đời này nào có chuyện dễ dàng như vậy? Lại nói nữa e là chính dì cũng cảm thấy không có khả năng có đúng không?"

"Lúc này dì muốn bù đắp, nhưng cũng không nghĩ xem Tạ Đào có cần không? Sai thì là sai, cho dù cô ấy chịu tha thứ cho dì, nhưng dì thật sự tha thứ cho bản thân mình được sao?"

Mỗi một câu nói của Tạ Lan đều thẳng thắn như một lưỡi dao đâm mạnh vào ngực Tô Linh Hoa, làm gương mặt bà lập tức trắng bệch.

Bà đứng ở chỗ đó, thân thể run rẩy.

"Dì yên tâm, Tạ Đào không thảm như dì nghĩ đâu, rời khỏi dì, cô ấy sống rất tốt. Có lẽ đúng là bởi vì rời khỏi dì, cô ấy mới có thể sống tốt như vậy. Dì cũng không cần bận tâm, dù sao đi nữa thì cô ấy đã có một người anh trai còn tốt hơn anh trai ruột là tôi, còn có một được một ông già bên ngoài rất quan tâm cô ấy. Dì đó, vẫn nên về đi!"

Tạ Lan bỗng nhiên đứng thẳng, chỉ vào cửa, yên lặng nhìn Tô Linh Hoa, biểu cảm nhàn nhạt, nhưng lại là vẻ nghiêm túc hiếm khi có.

Lúc đó, hai người đang ngủ trên giường bệnh khác cũng bị vào chuyện này đánh thức, có lẽ sau khi nghe Tạ Lan nói, ánh mắt suy đoán của bọn họ dừng trên người Tô Linh Hoa.

Tóm lại không phải ánh mắt làm người khác cảm thấy thoải mái.

Tô Linh Hoa bị bọn họ nhìn chăm chú, sắc mặt nhất thời thay đổi mấy lần, bỗng nhiên hơi khó xử, quay đầu nhìn Tạ Đào, thấy cô vẫn ngồi trên giường, cơ thể cô gầy ốm, rũ mắt không nhìn bà. Tô Linh Hoa che miệng, hai hàng nước mắt lại chảy xuống, đi tới tủ đầu giường cầm túi xách lên.

Lúc sắp đi tới cửa, Tô Linh Hoa tạm dừng, sau đó xoay người nói với Tạ Đào, "Đào Đào, mẹ vẫn hi vọng con trở về, mẹ..."

Bà không nói hết, nhưng dường như không biết nên nói gì tiếp theo.

Lúc đi tới cửa, bà nhìn Tạ Lan, sắc mặt không tốt lắm, dường như muốn nói gì đó, nhưng vẫn nhịn lại, xoay người rời khỏi.

Mà sau khi bà rời khỏi, sống lưng vốn dĩ cứng đờ của Tạ Đào rốt cuộc được thả lỏng, chén cháo cầm trong tay đã không còn hơi nóng, đã có chút nguội.

Lão Hề đi vào, muốn lấy chén cháo trong tay cô, lại bị Tạ Đào cầm chặt.

"Đào Đào, nguội rồi, con bị bệnh, không thể ăn đồ lạnh." Lão Hề sờ đầu cô, thoạt nhìn hiền hoà như thế, giọng nói cũng chứa đầy quan tâm.

Trong khoảnh khắc đó, Tạ Đào nhìn mặt lão Hề, chảy nước mắt.

Trên thế giới này, có ai chân chính bất hạnh chứ?

Tạ Đào từng cho rằng bản thân rất bất hạnh, cho rằng có lẽ nửa đời sau bản thân sẽ phải sống cô độc một mình.

Nhưng cô vẫn lựa chọn nghiêm túc sống.

Có lẽ cũng do cuộc sống thấy cô nỗ lực, cho nên đã để cô gặp Chu Tân Nguyệt trong hai năm khốn khổ nhất, sau đó lại để cô gặp Vệ Uẩn trong một năm nay, gặp, thậm chí còn gặp Tạ Lan và lão Hề.

Có người rời khỏi cô, giống như lúc cô lựa chọn đi theo mẹ, nên ba đã một đi không trở lại với gương mặt lạnh lùng. Giống như trước kia cô từng khát vọng nhận được tôn trọng và yêu thương từ mẹ, nhưng cuối cùng cùng mẹ vẫn có một gia đình mới.

Nhưng cũng có người đến gần cô.

Như Vệ Uẩn cách một thời không khác, mặc dù là khoảng cách xa xôi như thế, cuối cùng cô cũng gặp anh.

Cũng như Tạ Lan và lão Hề, bọn họ trông nom Tiểu Tửu Quán, trừng trị cái ác, tuyên dương cái thiện, cũng cứu rỗi cô.

Đây có lẽ là có cho đi, ắt có nhận lại.

Cô không cần ghi nhớ cô đã mất cái gì, cô chỉ cần ghi nhớ mọi thứ cô nhận được.

"Em gái Đào Đào đừng khóc nữa mà, anh vừa nói với lão Hề, sau này em cũng đừng đi làm mấy việc lộn xộn kia nữa, tới Tiểu Tửu Quán đi, ông chủ tạm thời cho em làm, làm..."

Tạ Lan ngồi vào cạnh giường, nhét khăn giấy vào tay cô, lại vò đầu suy nghĩ một lúc, sau đó nói, "Quản lý đại sảnh! Tiền lương cao đãi ngộ tốt! Tuyệt đối không mệt!"

Tạ Đào đang khóc lóc, nghe anh nói thế thì ngây ra.

Cô khịt mũi, "Sao mà được..."

“Sao không được? Lão Hề đã đồng ý rồi!” Tạ Lan nói xong thì nhìn lão Hề, "Ông nói xem có đúng không lão Hề?"

Tạ Đào nhìn lão Hề đứng cạnh giường, thấy ông mỉm cười gật đầu với cô.

Tạ Đào bắt lấy chăn, "Nhưng em có thể làm gì chứ? Em chỉ là một người phàm bình thường..."

Cô nhìn lão Hề.

"Anh cũng là một người bình thường, không phải được làm ông chủ à?" Tạ Lan chọc khuỷu tay cô.

Lão Hề đúng lúc nói: "Đào Đào, Tiểu Tửu Quán của bọn ta đó, hai người làm không xuể, con tới chỗ bọn ta đi, coi như giúp đỡ bọn ta."

"Chẳng phải em còn nợ tiền cha dượng em à?" Tạ Lan vỗ ngực nói, "Gì chứ anh Lan không có nhiều, chỉ có tiền là nhiều, anh cho em mượn, em trả cho ông ta đi!"

"Như vậy sau này em có thể không dính dáng gì đến bọn họ nữa."

Tạ Đào sửng sốt, sau đó ấp úng hỏi: "Sao anh biết..."

Tạ Lan buông tay, sau đó chỉ vào lão Hề.

Đối mặt ánh nhìn chăm chú của Tạ Đào, lão Hề vẫn cười hòa ái vô hại.

"Ờ ha... Chú Hề là thần tiên."

Tạ Đào bừng tỉnh.

Lão Hề muốn biết cái gì cũng không phải việc gì khó, dù sao thì ông ấy cũng là một vị thần tiên sống một ngàn hơn tuổi mà.

Cô bỗng nhiên sững lại, đột nhiên nhìn lão Hề, muốn hỏi ông có phải ông cũng biết chuyện của Vệ Uẩn không, nhưng trong lúc còn do dự chưa mở miệng, dường như lão Hề cô đang nghĩ gì trong lòng.

Cô nghe thấy ông nói, "Đào Đào, có một số việc, sau này rồi nói."

Tạ Đào ngây ra.

Cuối cùng, cô chỉ có thể nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn hai người..."

Một câu cảm tạ dường như không đủ để biểu đạt cảm kích trong nội tâm cô giờ phút này, nhưng giờ phút này, cô cũng chỉ có thể lặp lại những lời này hết lần này đến lần khác.

Sau khi được lão Hề và Tạ Lan đưa về nhà, Tạ Đào nằm trên giường, lấy di động đã hết pin dưới gối ra, di động đã tự động tắt máy.

Cô sạc pin, mở nguồn.

Tạ Đào gấp gáp bấm mở WeChat, nhìn thấy Vệ Uẩn gửi rất nhiều tin nhắn cho cô:

"Có đỡ hơn chưa?"

"Còn ngủ sao?"

"Nếu không ngại, nhắn lại anh một câu."

"Đào Đào?"

...

Có hơn hai mươi mấy tin nhắn, đủ để nhìn ra anh đang lo lắng.

Từ khi nào Vệ Uẩn gửi nhiều tin nhắn như vậy cho cô? Tạ Đào vội vàng bấm mở trò chuyện bằng video.

Hẳn là cố tình chờ đợi, gần như lúc cô gửi yêu cầu gọi video qua đó, bên kia cũng được kết nối.

Công tử trẻ tuổi trong màn hình di động đang khoác áo choàng lông ngồi ở sân hóng gió, dường như đang đánh giá khuôn mặt nàng, chân mày hơi chau, đôi mắt toát ra vẻ không vui:

"Vì sao không đáp lại thư của ta?"

Tạ Đào vội vàng nói, "Xin lỗi, sáng hôm nay đầu em đặc biệt đau, sau đó bị đưa đến bệnh viện... Không mang di động."

"Vậy hiện tại nàng thế nào rồi?" Vệ Uẩn nghe nàng nói, bàn tay cầm chung trà sững lại, chung quy vẫn quan tâm thân thể nàng.

"Hiện tại đã đỡ hơn nhiều rồi, em đã hạ sốt, nhưng đầu còn hơi đau..." Cô nhìn anh trong màn hình, ngoan ngoãn trả lời.

"Uống thuốc chưa?" Vệ Uẩn hỏi nàng.

Tạ Đào ừ một tiếng, sau đó yên lặng nhìn anh.

"Sao vậy?" Vệ Uẩn thấy nàng nhìn mình như vậy, cong khóe môi, giọng nói càng nhu hòa.

Tạ Đào quấn chặt chăn, bỗng nhiên cong đôi mắt, cười rộ lên.

Tiếng cười của cô có chút ngốc nghếch.

"Em cảm thấy sau khi em quen biết anh, cuộc sống của em hình như càng ngày càng tốt..."

Cô bỗng nhiên nói.

"Hôm nay em có chút không vui, nhưng giờ lại vui hơn rồi..." Cô cau mày, mím môi một lúc, lại nói, "Em cảm thấy em rất may mắn, gặp được anh, còn có Tạ Lan và lão Hề."

Khi Vệ Uẩn nghe thấy hai cái tên khác, ý cười trên khóe môi thoáng thu lại.

"Tạ Lan?"

Hắn nhướng mày.

Hắn biết Lão Hề, đó là người được nàng gọi là lão thần tiên, nhưng cũng không biết rốt cuộc có lai lịch thế nào.

"Hôm nay là anh ấy đưa em đến bệnh viện... Buổi sáng lúc em tỉnh lại thì ở trên lưng anh ấy, anh ấy là một người rất tốt!"

Trải qua đủ loại chuyện hôm nay, cô đã có cách nhìn mới về Tạ Lan.

Thoạt nhìn dường như là một thiếu niên có thần kinh không nhạy cảm, nhưng trên thực tế cũng có một mặt cực kỳ cẩn thận, cũng là một người chân thành lương thiện.

Vệ Uẩn xoa ấn đường, nghe nàng nói những lời này thì sững lại, chợt cười khẩy, "Hắn dám cõng nàng?"

Giọng nói lạnh lùng.

Tạ Đào thấy anh thay đổi sắc mặt, nói chuyện cũng hơi lắp bắp, "Đó, đó không phải vì em bị bệnh sao..."

Giọng nói của cô yếu ớt mềm mại, như một đứa bé đáng thương.

Tất cả cảm xúc trong nội tâm Vệ Uẩn nhất thời bị câu này san bằng.

Giống như bị ụp một thùng nước lạnh vào buổi tối lạnh lẽo, lạnh lẽo lan ra khắp cơ thể.

Hắn nhìn gương mặt của cô gái trên bức màn sáng trong Đồng Bội còn có chút tái nhợt, sau một lúc mới nhẹ nhàng than thở, "Chung quy là vì ta không ở cạnh nàng."

Mang theo mấy phần thẫn thờ, mấy phần tiếc nuối.

Dù nàng bị bệnh, hắn cũng chỉ có thể đứng ngồi không yên như hôm nay, nhưng trước sau chẳng có cách nào khác, chỉ có thể chờ nàng hồi phục, chỉ có thể chờ nàng tới nói cho hắn biết nàng đã không sao nữa rồi.

"Vệ Uẩn, có phải tối hôm qua em có nói,"

Tạ Đào nhìn chàng trai đang rũ mắt trong màn hình di động, cũng không biết đang suy nghĩ gì trong lòng, mím môi lại cong môi, cười với anh, "Em tin anh có thể tìm được cách..."

Lúc sau, nụ cười của cô có chút miễn cưỡng, lông mi run run, "Nếu, nếu tìm không ra... Chẳng phải anh đã nói sẽ dùng phương thức này để bên cạnh em sao?"

Mặc dù lời nói là như vậy.

Nhưng hai người bọn họ đều rất rõ ràng, chỉ thấy mặt nhau nhưng không thể chạm vào nhau chung quy chỉ làm hai người bọn họ đi đến cục diện càng ngày càng đau khổ.

Nhưng lúc này, bất luận là cô hay là anh, không ai có ý định lùi bước.

Con đường đang chờ đợi bọn họ ở phía trước, cuối cùng là cánh đồng hoang vu hay là ốc đảo?

Phải thử thì mới biết.

Vệ Uẩn cũng không phải người dễ dàng lui bước, hắn cũng không phải loại người lựa chọn trốn tránh, nhiều năm qua, bất kể là chuyện gì đi nữa, hắn đều thẳng tiến không lùi bước như vậy.

Mà Tạ Đào cũng thế.

Trong một loại ý nghĩa nào đó mà nói, hai người bọn họ tương tự nhau.

"Ta biết rồi."

Cuối cùng, Vệ Uẩn nói một câu.

Giọng nói của hắn hơi khàn, khi nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa như dòng nước xuân nhấp nhô động lòng người, "Nàng còn bị bệnh, phải ngủ sớm một chút, đắp chăn kĩ một chút, đừng để cảm lạnh."

Câu dặn dò nhẹ nhàng ngừng bên tai Tạ Đào, làm cô bắt đầu cười ngốc nghếch.

"Ừm..."

Cô bắt lấy một góc chăn, nhìn sườn mặt thanh tú như tranh của hắn dưới ánh vàng lờ mờ trong màn hình, vẫn là dáng vẻ làm người khác động lòng như thế, cô có chút luyến tiếc cúp máy.

Sao anh... lại đẹp trai thế chứ?

Sao trên đời này còn có người như anh tồn tại?

"Ngủ đi, Đào Đào." Vệ Uẩn cong khóe môi nhìn nàng, lại kiên nhẫn nói.

Tạ Đào nắm chặt chăn, "Em còn một câu muốn nói,"

"Ừm?"

"Anh hôm nay... cũng rất đẹp trai."

Cô nói xong câu đó thì trực tiếp cúp máy, sau đó trùm chăn kín mít, cầm chặt di động, mặt lại đỏ như thường lệ.

"..."

Không kịp phòng bị, vành tai của Vệ Uẩn lại bỗng nhiên nóng lên vì câu nói của Tạ Đào.

Sau một lúc, hắn rũ mi mắt, nhẹ nhàng cười.

Nhưng vào giờ phút này, cơn gió chợt tới lướt qua gương mặt hắn. Ý cười bên môi hắn chợt thu liễm, gương mặt lạnh lẽo, nhanh chóng ngửa ra sau tránh thoát ánh sáng sắc lạnh bất ngờ từ trường kiếm.

Trong lúc xoay người, hắn nhanh chóng nhảy lên, khi mũi kiếm của người nọ bỗng xuất hiện đánh úp một lần nữa, hắn khẽ nâng tay áo rộng, xoay cổ tay, một chưởng nhanh chóng dừng ở xương bả vai người nọ.

Người nọ lui về sau hai bước, sờ bả vai chính mình, sau đó ném trường kiếm trong tay xuống.

Theo sau là tiếng trường kiếm rơi xuống đất.

Lúc này Vệ Kính vội vàng chạy tới, đứng trong hàng lang vội hỏi: "Đại nhân! Người không sao chứ?"

Người nọ nhìn thấy Vệ Kính vội vàng chạy tới, sau đó lại nhìn Vệ Uẩn đứng cách đó không xa, bỗng nhiên mỉm cười, than thở, "Võ công của đại nhân, quả nhiên chưa từng thụt lùi."

"Không phải lần nào ta cũng chừa đường sống cho ngươi."

Vệ Uẩn nhìn nam tử mặc trường bào xanh sẫm trước mắt, nét mặt của nam tử nhẹ nhàng, ánh sáng trong đôi mắt lập lòe nhìn không rõ.

"Thịnh Nguyệt Kỳ."