“……” Có trời mới biết, Lục Cẩn Bạch là vì chuyện gì mà có thể phun nước trong miệng ra ngoài như vậy!
Anh vội vàng lấy khăn giấy lau miệng, sau lại không biết nên dùng ánh mắt gì để nhìn Tiền Vũ: “Cậu làm sao nữa vậy?”
“Không có...chẳng qua tôi chợt nghĩ rằng, hôm nay ở trường học tôi đã hôn cậu, cái đó…vì để công bằng, tôi phải để cho cậu hôn lại, nếu chỉ tôi được hôn cậu mà cậu lại không được hôn tôi thì sẽ có hơi bất công ấy…”
Tiền Vũ không thể ngờ đến việc bản thân nói sai, nhưng đã lỡ cưỡi lên lưng hổ thì khó mà thoát được, cậu cũng chỉ có thể lẩm bẩm vài câu thừa thãi trong cổ họng. Trong khi đang nói nhảm nhằm che đậy lương tâm cắn rứt của mình, thật không hiểu tại sao, cậu lại có chút mong chờ rằng Lục Cẩn Bạch sẽ thật sự hôn mình!
Nhưng dẫu sao thì chút tự tin ấy vẫn không đủ, mặc dù Tiền Vũ đang điên cuồng tự nhủ bản thân phải thật bình tĩnh, nhưng trên thực tế, rất khó để có thể chiến thắng được lý trí.
“Thì là vậy đấy, ừ… Không sai, chính là vậy…”
Càng nói, cậu càng hồi hộp hơn, thậm chí còn nói năng lộn xộn hết cả lên, cảm thấy đầu lưỡi đang dần thắt chặt, rốt cuộc, cậu đành phải xấu hổ mà gục đầu che mặt lại: “…Tôi cũng không biết bản thân đang nói gì nữa!”
Lục Cẩn Bạch bị dáng vẻ như sắp khóc đến nơi của cậu làm cho ngây ngốc, vẻ mặt anh dở khóc dở cười nhìn cậu: “Cậu đây là muốn yêu đương à?”
Tiền Vũ lắc đầu, vô cùng thật lòng mà đáp: “Không! Không muốn!”
Lục Cẩn Bạch đặt ly nước xuống: “Đừng có chối, chắc chắn cậu đã cô đơn rất lâu rồi, muốn nếm thử hương vị tình yêu chứ gì.”
“Cậu nói nhảm gì vậy!” Tiền Vũ lập tức phủ nhận, trong đầu bất chợt nhớ ra gì đó, cậu đột nhiên ghé sát vào Lục Cẩn Bạch: “Ài, tôi nói Cẩn Bạch nghe này, thật sự rất chi là không đúng đấy! Một đứa trẻ ngây thơ như cậu làm sao mà lại biết những việc này? À, tôi hiểu rồi, trái tim của cậu đã nở hoa rồi đúng không? Mau! Mau nói cho anh đây biết, rốt cuộc là cô gái nào đã may mắn được cậu để ý rồi hả?”
“Làm sao mà tôi biết được?” Lục Cẩn Bạch đẩy đầu cậu ra, sau đó lập tức phản bác.
“Được, được! Cậu không biết, được chưa.” Tiền Vũ nói cho có lệ, thoắt cái đã ngay lập tức thay đổi giọng điệu: “Vậy thì cậu nói về người mà cậu yêu thích đi!”
“Không có ai hết, chẳng phải chúng ta đang nói về cậu sao? Sao lại liên quan đến tôi rồi?”
“Ài, đâu cần phải để ý chi tiết vậy làm gì, cậu và tôi đều giống nhau! Đều có thể nói về chuyện đó!”
“…”
Hai người giằng co qua lại, rất nhanh đã đem chuyện kia nói đến, trước đó, Tiền Vũ có chút bối rối, không rõ bản thân quên gì, bởi vậy mà xúc cảm rung động trong lòng rất nhanh đã trôi đi hết, hiện tại cậu chỉ muốn nói về chuyện của Lục Cẩn Bạch...
Vì thế, cậu ngả người ra sau, lén lút liếc trộm Lục Cẩn Bạch, sau đó tự mình phân tích: “Ở trong lớp chúng ta sao? Chắc không phải đâu, toàn những lũ thô kệch, cậu hẳn phải thấy chướng mắt với chúng lắm; hay một bạn nào đấy trong lớp học nhảy, hoặc lớp học thêm chẳng hạn, ừm… Nếu vậy thì, rất có thể là ở lớp học nhảy, người trong đó thân thể mềm mại, yếu ớt, hơn nữa còn thường xuyên tập chung với nhau, lâu ngày chắc chắn sẽ dần dà nảy sinh tình cảm! Lục Cẩn Bạch, rất có thể đấy!”
“Chỉ giỏi bịa chuyện, cậu đi mà làm biên kịch truyện ấy, cậu mà không làm biên kịch thì có hơi đáng tiếc đấy.” Lục Cẩn Bạch không khỏi khâm phục cái trình động não của tên ngốc này.
“Cảm ơn vì đã khích lệ!” Tiền Vũ bày ra vẻ mặt say mê: “Nghệ thuật vốn luôn tồn tại trong cuộc sống, những mối tình đầu thuần khiết chốn học đường cũng như vậy, và kịch bản cũng rất giống nhau! Gì mà ‘Học trưởng sa ngã yêu tôi’, nhưng không phải câu chuyện đều xảy ra theo một trình tự nhất định sao! Đầu tiên là phải có một nam thần như cậu, sau đó nữ chính sẽ yêu cậu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhất kiến chung tình!”
Lục Cẩn Bạch: “…” Cậu nghe không hiểu lời châm chọc của tôi à! Đã không thấy nhột còn thuận lợi bò qua cán sao?
Tiền Vũ tán gẫu một hồi, thấy Lục Cẩn Bạch chuẩn bị lấy bút lần nữa, cậu lập tức biết điều mà im bặt lại, sau đó mở cửa xuống dưới lầu tìm bà ngoại.
Buổi cơm tối do bà ngoại và Tiền Vũ làm.
Tiền Vũ và Lục Cẩn Bạch từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, chính vì thế mà hai nhà thân thiết với nhau hệt như người thân trong nhà. Sau khi lớn lên, tuy rằng có chút ngã rẽ trong cuộc sống, nhưng tình cảm thì vẫn còn, trong phút chốc, Tiền Vũ đã có cuộc trò chuyện khá vui vẻ cùng bà ngoại.
Tính tình Tiền Vũ lanh lẹ, chỉ trong chốc lát thôi mà đã trêu chọc bà ngoại cười đến không thể khép miệng lại được.
Đến lúc chuẩn bị bữa tối, Tiền Vũ muốn xuống bếp phụ bà ngoại, bà ngoại muốn ngăn cũng không được, đành phải để cậu đi vào phòng bếp cùng.
Lục Cẩn Bạch ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười phát ra từ phòng bếp, anh không biết bản thân hiện tại đang suy nghĩ gì.
Chẳng rõ là do Lục Hạ dạy dỗ, hay do cảm nhiễm từ bà ngoại, mà Lục Cẩn Bạch biểu đạt cảm xúc rất ngắn gọn, trong ấn tượng của anh, hai người phụ nữ có ảnh hưởng sâu sắc đến anh này, anh đều không có chút cảm xúc mãnh liệt nào có thể bộc lộ ra ngoài với họ.
Chính vì vậy, khi Lục Cẩn Bạch nghe thấy tiếng cười sảng khoái của bà ngoại, anh cảm thấy cả người không được tự nhiên. Anh di chuyển chân, muốn đứng dậy để vào trong phòng bếp giúp đỡ họ, thế nhưng lại chẳng thể đứng dậy nổi.
Từ nhỏ, anh đã được Lục Hạ gửi gắm vào trong các lớp học thêm để đảm bảo sự đồng đều điểm số giữa các môn, nhưng cũng chính vì thế mà kỹ năng sống của anh lại thua xa so với các bạn đồng trang lứa khác, ngoại trừ việc nấu mì phòng hờ trường hợp bản thân sẽ bị đói chết, thì những việc khác, anh hoàn toàn không hề thành thạo.
Bởi vậy nên nếu mà mình có đi vào, chắc cũng chỉ biết gây trở ngại chứ chẳng giúp đỡ gì được… Lục Cẩn Bạch càng nghĩ vậy, anh càng thêm cảm thấy rằng mình và bọn họ không hợp nhau, anh âm thầm dùng tay siết chặt lấy đầu gối.
Nhìn vải quần bị mình siết đến nhăn nhúm, trong lòng Lục Cẩn Bạch cảm thấy bất lực vô cùng.
Tốc độ của bà ngoại và Tiền Vũ cực kì nhanh, chỉ một chốc sau đã bưng thức ăn bày ra bàn. Cả hai làm bốn món chính một canh, không được phong phú cho lắm, cũng không có thịt cá, đơn giản chỉ là một vài món ăn thanh đạm.
Bà ngoại vừa gắp đồ ăn cho Tiền Vũ, vừa nói: “Chiêu đãi không được chu đáo cho lắm, trong nhà trước giờ vẫn luôn ăn đồ thanh đạm như vậy, cháu đến mà bà lại chẳng chuẩn bị gì cả.”
Tiền Vũ không chê, còn há to miệng mà luồng cơm: “Bà ngoại khách sáo quá, con không kén ăn đâu, có ăn là được rồi, rất dễ nuôi.”
Lục Cẩn Bạch vẫn luôn im lặng cúi đầu ăn cơm, cũng không thấy ăn duỗi đũa gắp thêm thức ăn.
Bà ngoại thấy dáng vẻ thất thần của anh, trong lòng có chút khó chịu, vài lần đã cố gắng mở miệng dò hỏi, nhưng lại chẳng được gì cả.
Tiền Vũ ngồi một bên nhìn sự việc, cậu gắp thức ăn vào bát cho bà ngoại, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay bà như muốn an ủi.
Bà ngoại nhìn về phía cậu, Tiền Vũ chớp mắt với bà, ý bảo bà đừng nóng vội.
Bà ngoại hiểu ý cậu, giữa mày bà giãn ra một chút, trong lòng có chút mong đợi, hy vọng rằng đứa trẻ thông minh lanh lợi nhà họ Tiền có thể giúp đỡ bà khai sáng thằng cháu tẻ nhạt này…
Cuối cùng, Lục Cẩn Bạch rửa bát, Tiền Vũ và bà ngoại đứng ở cạnh cửa phòng bếp, cả hai hoảng sợ nhìn động tác của anh, trong lòng cảm thấy rằng giây tiếp theo, Lục Cẩn Bạch rất có thể sẽ làm trượt vỡ hết chén đĩa trong bếp cũng nên…
Cho đến khi anh đã rửa bát xong, Tiền Vũ cùng bà ngoại lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Cẩn Bạch lấy khăn lông lau khô tay, vừa đi ra ngoài vừa lau, tính chuẩn bị dọn phòng cho Tiền Vũ.
Tiền Vũ thấy thế, cậu lập tức ngăn cản: “Tôi ở đây có vài ngày thôi, không cần phải phiền phức như vậy, chỉ cần cậu chia giường cho tôi nằm cùng là được rồi… Hoặc để tôi nằm dưới đất cũng được.”
Bà ngoại nghe xong lời đề nghị vế trước của Tiền Vũ, còn định tán thành: “Thế cũng được!” Nhưng ngay sau đó, cậu bổ sung thêm vế sau, bà ngoại ngay lập tức phản đối: “Vậy sao được, người tới là khách, làm gì có chuyện để khách nằm dưới đất. Cháu cứ ngủ chung giường với Cẩn Bạch đi, giường đủ lớn, hai người các cháu ngủ vậy đã vừa rồi. Hồi còn nhỏ chẳng phải cũng hay thường xuyên ngủ cùng nhau sao, không việc gì phải ngại hết.”
Lục Cẩn Bạch: “…” Không có ý kiến để phát biểu, chỉ có thể dẫn người về phòng dưới cái nhìn đầy tha thiết của bà ngoại.
Thân hình lục Cẩn Bạch mảnh khảnh, mã số quần áo nhỏ hơn so với Tiền Vũ, cũng vì vậy mà không tìm được quần áo phù hợp cho Tiền Vũ.
Lục Cẩn Bạch lục tung tủ quần áo, chỉ có thể tìm ra được một cái áo choàng tắm dài, sau đó đưa cho Tiền Vũ: "Cậu tạm chấp nhận đi."
Tiền Vũ nhận lấy áo tắm, cậu khẽ nhướng mày: “Thế còn qυầи ɭóŧ?”
“…”
Lục Cẩn Bạch khom lưng kéo tủ quần áo ra, mở hộp đựng đồ, sau đó lấy ra một cái qυầи ɭóŧ mới.
Tiền Vũ cầm lên nhìn qua vài lần: “Tôi cứ cảm thấy nó nhỏ sao ấy.”
Lục Cẩn Bạch đánh giá cậu từ trên xuống dưới: “…Vậy đêm nay, cậu thả rông?”
“Quên đi!” Tiền Vũ nói xong, sau đó cầm quần áo đi vào phòng tắm.
Sau khi Lục Cẩn Bạch tắm rửa xong, đập vô mắt là cảnh Tiền Vũ đang nằm trên giường trong tư thế dang rộng hai tay, hai chân. Vóc dáng cậu cao lớn, chỉ cần dang ra chút thôi, đã chiếm sạch chỗ trên giường.
Áo choàng tắm trên người so với cậu có chút nhỏ, chất liệu vải trên cánh tay hơi căng ra, tư thế nằm đầy thoải mái của cậu khiến cho áo choàng tắm khó khăn lắm mới che được đến đùi…
Trong phòng còn đang mở điều hòa, khá lạnh, Tiền Vũ lại không hề có ý định muốn dùng chăn che đi đôi chân dài của mình.
Lục Cẩn Bạch: “…”
Thấy Lục Cẩn Bạch đang nhìn chằm chằm mình, Tiền Vũ duỗi tay kéo áo choàng tắm xuống, để lộ ra bộ ngực săn chắc: “Cẩn Bạch, nếu nửa đêm thứ này rơi ra thì làm sao bây giờ? Cậu cũng biết, tôi khi ngủ vô cùng thành thật, đến lúc đó, chẳng phải sẽ bị cậu thấy hết sao.”
Lục Cẩn Bạch nắm chặt khăn lông dùng để sấy tóc trong tay, thái dương căng ra, cố gắng nhịn để không phải ném tên ngốc này ra khỏi phòng!
Cậu lại nói tiếp: “Không được, như vậy rất bất công! Hay là bây giờ cậu cho tôi nhìn trước đi? Vì nếu tôi lỡ không cẩn thận mà bị cậu thấy hết thì coi như chúng ta huề!”
Lục Cẩn Bạch không nhịn được nữa, thấy Tiền Vũ thật sự đứng dậy định tới cởϊ qυầи áo của mình, anh trực tiếp ném khăn lông vào mặt cậu, khẽ hừ lạnh: “Bằng không để tôi đi tìm một sợi dây thừng trói cậu lại, như vậy cậu sẽ không phải lo lắng bất cứ thứ gì cả.”
Tiền Vũ lấy khăn tắm trên mặt xuống, sau đó ngồi dậy nghiêm túc suy nghĩ một hồi, cuối cùng lắc đầu từ chối lời đề nghị của Lục Cẩn Bạch: “Ý kiến này cũng khá tốt, nhưng ngủ như vậy chắc chắn sẽ không thoải mái, tôi bị trói một đêm, sáng mai eo sẽ rất đau. Nếu không cẩn thận bị bà ngoại thấy thì không được hay cho lắm, vẫn là thôi vậy, quên đi.”
Lục Cẩn Bạch từ chối trò chuyện cùng cái tên ngốc này, anh lấy từ trong tủ ra một chiếc chăn rồi ném nó sang cho cậu.
Tiền Vũ bọc chăn lăn hai vòng, thành công biến chính mình thành một con sâu lông, sau đó hết sức tập trung mà ghé vào mép giường ngắm Lục Cẩn Bạch…
Lục Cẩn Bạch ngồi vào bàn học, một tay cầm khăn lông, một tay vò tóc cho mau khô.
Tiền Vũ ngửa đầu nhìn, ánh sáng trên trần chiếu vào đầu Lục Cẩn Bạch, phủ lên đầu anh một tầng sáng trắng, khiến cho một bên sườn mặt của anh trông càng thêm mềm mại hơn, bên mặt còn lại cất giấu sự u ám, khuôn mặt nhỏ gầy trông hơi căng thẳng, không hề giống với thường ngày.
Lúc này, khóe mắt, khóe môi anh đột nhiên rũ xuống, không giống với mặt mày sáng sủa thường ngày, ngược lại, hiện tại trông mặt anh vô cùng nặng nề, như thể sự nặng nề ấy đã làm phai mờ đi tất cả những biểu cảm xuất hiện trong ngày thường, để lộ ra một bộ mặt chân thật nhất!
Tiền Vũ vặn vẹo tiến lên phía trước hai lần, ngả nửa người trên của mình ra khỏi mép giường.
“…Cậu làm gì vậy?” Lục Cẩn Bạch nhìn tư thế kỳ lạ của cậu, thật sự không thể hiểu được cậu lại muốn làm gì.
“Muốn hôn!” Đôi mắt phượng trực tiếp nhìn thẳng vào Lục Cẩn Bạch, không chút e dè gì mà biểu đạt suy nghĩ của mình!
“…” Lục Cẩn Bạch cũng không hề ngần ngại mà ban cho cậu một cái nhìn xem thường, sau đó đẩy cậu trở về giường: “Cậu chơi đến nghiện rồi phải không?”
Tiền Vũ trườn eo dùng sức mà lăn lại vị trí cũ, vẻ mặt cậu nghiêm túc nhìn Lục Cẩn Bạch: “Cuộc sống đôi khi cũng cần phải có một chút hình thức!”
“…?” Lục Cẩn Bạch không hiểu được ý của cậu.
“Lát nữa hai ta sẽ ngủ chung một giường, vì để không mơ thấy ác mộng ở chỗ lạ, cậu phải hôn tôi một cái trước khi ngủ! Nếu cậu không muốn, thì tôi sẽ hôn cậu!”
“…” Lục Cẩn Bạch một lần nữa ném khăn lông vào mặt cậu, anh đứng dậy bước ra khỏi cửa, quyết định nhắm mắt làm ngơ!
Lục Cẩn Bạch xuống lầu chúc bà ngoại ngủ ngon, khi anh trở về phòng, trên mặt Tiền Vũ vẫn còn chiếc khăn lông mà anh ném, cậu đang nằm bất động giữa giường.
“…” Anh bước lên trước, cầm lấy khăn lông đặt trên lưng ghế ở bàn học, sau đó xoay người đẩy Tiền Vũ ra: “Lăn qua kia đi.”
Tiền Vũ chớp mắt nhìn Lục Cẩn Bạch, vẻ mặt giống như đang mắc nợ! Đương nhiên cậu vẫn chưa hề từ bỏ ý định muốn hôn anh.
Lục Cẩn Bạch hít sâu một hơi, anh nhanh chóng chặn miệng Tiền Vũ lại trước khi cậu định nói thêm một câu gì đấy…Thật ra, anh cũng chẳng làm gì cả, chỉ đơn giản là trừng mắt nhìn cậu, Tiền Vũ lập tức biết điều mà lăn sang một bên.