Bước xuống xe, anh siết chặt tay lôi cô lên phòng ngủ. Mở cửa ra, quăng mạnh cô lên giường. Cô sợ hãi choáng váng cả người.
Ngay lúc này, Cố Mạnh bước tới ngồi lên người cô. Hai tay như sợi dây thừng siết chặt lấy cổ cô. Gương mặt anh tối lại, gân xanh nổi đầy trán. Nở nụ cười kinh khủng tra tấn cô.
Như vậy cũng tốt, gϊếŧ chết cô đi, giải thoát cho cô khỏi anh ta. Nhanh lên, siết chặt hơn nữa đi.
Nhận ra ý nghĩ của cô. Anh ta buông cô ra, nhìn cô chăm chú.
Vừa được thả ra, Trần Hân hít thở, cổ họng căng chặt. Cô suýt chút nữa bị anh bóp chết.
Anh nở nụ cười quỷ dị, gương mặt anh đầy gân xanh giận dữ nhìn chăm chú vào cô “Cảm giác như nào, rời bỏ anh kết cục là như thế đó.. biết chưa bảo bối?”
Cô vô thức gật đầu, cô ôm anh cầu xin.
“Em sai rồi, em hứa sẽ không trốn anh. Xin anh hãy tha cho anh ấy đi mà! Em muốn em làm gì cũng được. Hức.. xin anh.”
“Bé cưng, đáng lẽ ra ngay từ đầu em không nên có ý định trốn tránh anh.” Cố Mạnh vừa nói vừa xoa xoa gương mặt cô.
“Em không cố ý tránh anh, là do em muốn chúng ta có thời gian bình tĩnh mà thôi.”
“A ha. Anh cho em biết hiện tại anh có bao nhiêu là bình tĩnh bé cưng của anh.”Nói rồi anh đưa tay xé tất cả mọi thứ trên người cô, anh ghé vào cắn mạnh lên tai cô.
Giây phút này cô thật sự biết sợ rồi, cô run rẩy, yếu ớt cầu anh. Nhưng đổi lại là ánh mắt cảnh cáo đầy uy hϊếp của anh
“Anh thả em ra đi mà, em sợ lắm” Cô kháng cự, dứt câu anh cất tiếng cười đầy chết chóc.
“Em không muốn làm anh tức giận, đúng không bé cưng? Ngoan một chút đi.”
Anh hung hăng mà đâm cả côn ŧᏂịŧ thô to dài ngoằn vào bên trong t**u huyệt khô khốc, rõ ràng là mang theo lửa giận.
“Ư .. nhẹ, nhẹ một chút, anh lớn quá em không chịu được.”
Đôi tay nam tính vuốt ve bụng cô, ấn nhẹ xuống, anh thoải mái đâm mạnh côn ŧᏂịŧ tận tử ©υиɠ. Thật sảng a.
“Thao chết em, tôi muốn thao chết em.”
Trần Hân tay nắm chặt ga giường, cắn môi, gương mặt đỏ bừng mềm mại đáng thương, cô muốn xin anh nhẹ một chút, nhưng lúc nãy lời đe dọa thật sự khiến cô sợ hãi.
Anh đâm vào cô với tốc độ kinh người, giường lớn quý giá cũng lắc lư theo nhịp điệu của cả hai.
“Mèo nhỏ xem xem, em bị anh thao đến chảy đầy nước. Làm sao có thể khó chịu được đúng chứ? Cơ hồ mỗi ngày đều thao em, để em mãi không rời khỏi anh được. Ngày đêm ăn tinh dịch của anh, ở bên cạnh làm vợ anh. Ha em dám không thích sao A.”
Cố Mạnh vẫn duy trì làm cô. Cô không nhớ rõ mình bị giày vò bao nhiêu lần.
Tất cả anh đều rót đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào người cô, thậm chí còn dùng côn ŧᏂịŧ thô to chặn lại. Đảm bảo không để giọt nào chảy ra ngoài.
Ôm cô lên, côn ŧᏂịŧ không hề rút ra. Trên trán cô đầy mồ hôi, gương mặt đỏ bừng, thân thể đầy dấu vết xanh tím của cuộc hoan ái lúc nãy.
Gương mặt dịu dàng nhẹ nhàng lau sạch cơ thể cô bằng khăn ấm. Vừa lau vừa hôn cô, nỉ non nói yêu cô. Đáng tiếc, Trần Hân đã bất tỉnh từ lâu. Nếu không cô sẽ thấy gương mặt của người đàn ông thâm sâu này đang hiền hòa mà đối đãi với cô bằng cả trái tim yêu thương.