Chương 8

Nằm ở phòng chăm sóc sức khỏe, Tiểu Miêu chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy trống rỗng, trên mặt hình như có cái gì.

Thứ gì a?

Cô gạt tờ giấy dính vào trên trán , lúc lôi kéo bởi vì quá dùng sức nên làm đau mình.

“Đó! Thật là đau!”

Bất quá, cô rất nhanh liền quên đau, bởi vì tờ giấy này nhìn rất quen mắt. . . . . .

Đây không phải là tờ giấy ngày đó ở bệnh viện viết sao?

“Không nghĩ tới em bề ngoài thoạt nhìn mảnh mai như thế, khiến người ta yêu thương, nhưng lòng dạ lại độc ác, tàn nhẫn vô tình nhất Thế Giới”

Thân thể của cô bởi vì lời nói này mà sửng sốt một chút, sau đó bất an nhìn nam nhân một bên , chỉ thấy mặt anh tối tăm ngồi ở bên giường, một cái chớp mắt cũng không, nhìn chăm chú vào cô.

Ánh mắt kia có oán, có hận, có giận, còn có một tia cố gắng che giấu tình cảm nhưng không thể.

” Rất xin lỗi. . . . . .”

“Xin lỗi cái rắm.” Ngàn Thần rống to.

Tiểu Miêu hai mắt nhắm lại, cố gắng chịu đựng lửa giận của anh.

Để cho anh rống lớn cũng tốt lắm, dù sao bất kể nói thế nào, cô cư nhiên vô tình, tránh không gặp mặt có chút không đúng.

“Không có lời nào để nói sao?”

“Tôi tờ giấy để lại đã ghi rất rõ. . . . . .”

Anh đột nhiên bắt được cổ tay của cô, dùng sức, phảng phất một giây kế tiếp đem cô băm thành trăm mảnh.

“Tại sao?” Anh ép hỏi.

“Không có vì cái gì cả.”

“Anh hỏi em, vì, cái, gì?” Ánh mắt của anh nhìn cô trở nên cuồng loạn và nguy hiểm.

“Chúng ta vốn là không nên ở chung một chỗ.”

“Nhưng là chúng ta đã ở cùng một chỗ, em quên anh là ngươi người đàn ông đầu tiên? em quên thì chúng ta có thể ôn lại? Em. . . . . .”

“Tôi không có thừa nhận là bạn gái của anh.”

“Em!” Ngàn Thần tức giận muốn bóp lấy cái cổ trắng mảnh khảnh của cô, nhưng là anh hạ thủ không được, anh hiểu được mình vô luận không thể nào tổn thương cô.

Anh đột nhiên giống như bị đánh bại, thật sâu thở dài một cái, “Tiểu Miêu, đừng hành hạ anh nữa, anh chọc giận em, khiến em không vui chổ nào?”

“Không có.” Tiểu Miêu quay đầu đi chỗ khác, không muốn nhìn thấy vẻ mặt bi thương của anh

Ngàn Thần ôm cô, đầu dựa vào hõm vai cô, thật sâu nói: “Tiểu Miêu, nếu như có, xin khoan hồng độ lượng, đừng cùng anh so đo.”

“Anh nghĩ rằng chúng ta xứng sao?”

Anh sửng sốt một chút, không hiểu hỏi: “Ý em là gì?”

Cô nâng lên lông mi thật dài, bất an nhìn anh, “Anh xuất thân gia thế, tương lai tiền đồ sáng lạng, tôi chỉ là một cô gái nhỏ bình thường, đối với anh căn bản không xứng.”

Anh cả người trong nháy mắt cứng ngắc, “Em ở đây nói hưu nói vượn gì vậy?”

“Tôi không có nói quàng, tôi chỉ là đem thực tế trước mắt nói rõ ràng, gia gia anh không thích tôi, trở ngại chúng ta, đoạn tình cảm này căn bản sẽ không có kết quả .”

Anh đột nhiên cười ra tiếng, cô liều mạng nhìn chằm chằm khó hiểu.

Cười cái gì? Cô cũng không phải là đang nói đùa chọc người cười.

Ngàn Thần ôn nhu nghịch mấy sợi tóc của cô, khẩu khí như cưng chìu lại như trách cứ nói: “Thì ra là em vì lý do ngu ngốc này mà cự tuyệt anh.”

“Ngu ngốc?”

“Ông nội anh nhất định sẽ thích em, bởi vì anh vô cùng vô cùng thích em.”

“Nếu như sự thật không như anh nghĩ?”

Anh bắt được vai của nàng, đem cô hướng thẳng minh, chất vấn “Có phải hay không có ai đối với em nói lung tung ?”

“Không, anh đừng loạn tưởng.” Tiểu Miêu giùng giằng.

“Anh không có loạn tưởng, bằng không em tại sao phải thay đổi nhiều như thế? Trước đó em còn giống như một con mèo mềm mại vùi ở trong ngực anh làm nũng, một giây kế tiếp em lại như thế lãnh đạm, thậm chí đối với anh tránh không gặp mặt?”

Ngàn Thần lay động thân thể của cô, giống như là muốn dao động cho cô tỉnh, làm đầu cô xoay vòng.

“Tôi chỉ là tò mò.” Cô bật thốt lên.

“Tò mò? !” Anh gượng hỏi, “Tò mò cái gì?”

“Tôi. . . . . . tôi không có được ai theo đuổi qua, cho nên được anh theo đuổi, khó tránh khỏi sẽ làm tôi nhất thời ý loạn tình mê, hơn nữa anh theo đuổi tán tỉnh nữ nhân có kỷ xảo như vậy, khiến cho tôi không khỏi đối với anh hảo ý.”

“Tò mò cái gì?” Anh vẫn không hài lòng với lời giải thích của cô.

“Tò mò cùng anh lên giường sẽ là như thế nào.” Tiểu Miêu tức giận, cô không có biện pháp khác, chỉ có thể dùng hết lý do trốn tránh anh hỏi tới.

“Cái gì?” Ngàn Thần không thể tin được, ” Em nói gì?”

“Anh cũng biết tôi cũng là học sinh mới lớn, còn không có ai theo đuổi, còn là một xử nữ, như vậy rất mất thể diện, cho nên. . . . . .”

“Cho nên em liền lợi dụng để anh để giải quyết vấn đề của mình, dùng xong liền đem anh quăng, lại dùng một đống lý do kỳ quái lấy cớ để tránh anh?” Ngàn Thần thanh sắc đanh lại nói.

Tiểu Miêu trầm mặc không nói.

Ngàn Thần nhìn chằm chằm cô, phảng phất đột nhiên trên đầu cô dài ra, bất quá bởi vì cô nói dối nên lổ mũi có thể dài ra thật rồi, còn có thể dài bằng nhánh cây a.

Cô cư nhiên chẳng qua đem anh trở thành vật chơi đùa với sự trinh trắng của mình?!

Cái này nữ nhân đáng hận !

Anh chưa từng oán hận qua nữ nhân nào như vậy.

Ngàn Thần đột nhiên đem cô đẩy ngã ở trên giường, bàn tay lôi kéo y phục của cô, vẻ mặt trở nên đáng sợ, hung tợn.

“Anh làm gì?”

“Tôi làm gì?” Anh cắn răng nghiến lợi nói: “Còn phải hỏi?”

“Không muốn!”

Anh cúi đầu bá đạo hôn môi cô, liền cảm thấy đôi môi một hồi đau nhức.

“A!”

Anh thấy cô trên môi có máu, đưa tay lau môi của mình, phát hiện bị cô cắn miệng có vết thương nhỏ.

“Dám cắn tôi, em không muốn sống!” Tròng mắt đen tức giận chợt lóe, anh hung hăng bắt được vai mãnh khảnh của cô, liều mạng ấn xuống, cơ hồ muốn đem cô bóp nát.

“Buông tôi ra, không cho phép đυ.ng vào tôi, anh nếu muốn tìm nữ nhân tiết dục, thì đi tìm người khác.”

Anh lạnh lùng cười, thoạt nhìn là tà ác cùng nguy hiểm, ánh mắt của anh không che dấu chút nào tình cảm cùng du͙© vọиɠ của mình, nhưng vẻ mặt lại trở nên vô cùng lãnh đạm.

“Tôi chỉ muốn em, ít nhất cho tới bây giờ, tôi rất hài lòng phản ứng trên giường của em .” Anh lại tàn nhẫn làm tổn thương cô.

Sắc mặt Tiểu Miêu một hồi tuyết trắng.

“Anh!” Cô đưa tay muốn đánh anh, nhưng là ở giữa không trung liền bị anh ngăn cản.

“Muốn đánh tôi? Em cho rằng tôi sẽ ngốc đến nổi để cho em đánh thêm lần thứ hai? Em như vậy quá coi thường tôi sao!”

Anh nói vừa xong, phanh! một bạt tai liền đánh lên má phải, lớn vang.

Đáng chết, anh quên cô còn có tay trái.

Ngàn Thần phát ra loại dã thú gầm nhẹ, bắt được tay trái của cô, sau đó lấy thắt lưng của mình đem cô trói chặt.

“Không muốn trói. . . . . . Không muốn. . . . . .”

“Đánh người phải bị trừng phạt.”

Anh thô bạo xé rách áo quần của nàng, hai vυ" lập tức nhảy ra ngoài, trông mềm mại ngọt ngào. Anh một hớp ngậm lấy nụ hoa nhỏ đã sớm động tình, mυ"ŧ nhàn nhạt núʍ ѵú hồng nọn.

“Không!” Tiểu Miêu liều mạng uốn éo người, lại làm cho mình càng thêm cảm nhận được thân thể lửa nóng của anh, tư thế cảu anh cũng thay đổi, chống đỡ ở trên đùi của cô.

Anh không muốn thả cô, không có lúc nào không muốn sẽ cùng cô mất hồn giống lần thứ nhất, anh còn không chưa có thưởng thức đủ thân thể mềm mại của cô.

Mà cô đối đãi anh như thế, thật làm thương tổn lòng tự ái nam nhân của anh, không thể tha thứ.

Anh tốt hơn tốt nên trừng phạt cô.

Bàn tay dùng sức xoa bóp lôi kéo tiểu đầu v* màu hồng ,anh tựa như dã thú một đầu tham lam chôn ở trước ngực cô, bừa bãi thưởng thức, gặm cắn.

Không được, tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ đầu hàng ,sẽ lần nữa khuất phục, không thể. . . . .

“Tôi sẽ la lên.”

Ngàn Thần lạnh lùng nhìn cô một cái, bàn tay lại đi xuống trợt, kéo ra bắp đùi thon dài của cô, hiện lên chữ trạng to đối mặt hắn.

“Anh đừng như vậy. . . . . .”

“Kêu đi! Để cho toàn trường mọi người gặp bộ dạng da^ʍ đảng của em đi!”

Trời ạ! Cô hận chết anh.

“Tôi hận anh, hận anh chết đi được.”

“Phải không? Vậy thật đáng tiếc, bất quá tôi rất thích thân thể em, đơn giản như vậy liền giận.” Ngón tay của anh ở trong qυầи ɭóŧ thật mỏng của cô đi xuống giữa địa phương trên dưới vạch lên, từ từ rỉ ra một chút thủy dịch ướŧ áŧ .

Tiểu Miêu chỉ có thể xấu hỗ hai mắt nhắm lại. Đem hết toàn lực chống cự anh thả xuống.

Tay của anh tà mị ở giữa hai chân cô chạm nhẹ, môi cũng đồng thời dọc theo môi của cô, xuống cổ mãnh khảnh, đi tới hai vυ" khiên anh khó có thể chống cự, cuối cùng đi tới đỉnh núi thiếu nữ, ngậm nụ hoa nhỏ phấn hồng đang run rẩy .

“Ừ. . . . . .” Tiểu Miêu cảm thấy kɧoáı ©ảʍ như lửa nóng không ngừng thiêu đốt mình, cô sắp không cách nào chịu đựng sự hành hạ ngọt ngào mà anh mang đến.

“Thừa nhận đi!” Anh hơi thở nóng phun tại ngực của cô, “Em kháng cự không được tôi.”

Tiểu Miêu cắn môi dưới, quật cường nói: “Không!”

Ngàn Thần cực kỳ tức giận. Cô cư nhiên như thế cố chấp.

Anh thô bạo xé qυầи ɭóŧ của cô, đem một ngón tay dùng sức đâm vào trong hoa kính chặc chẽ . . . . .

.

“Không. . . . . . A. . . . . .”

Anh tựa như đang trừng phạt cô, lại lại thêm vào ngón, hai ngón tay ở trong cơ thể cô kéo ra đưa vào lại kéo ra, tà ác ma sát tiểu huyệt mềm mại .

Tiểu Miêu hai mắt nhắm lại, gương mặt phiếm hồng, hô hấp càng lúc càng dồn dập, khi anh lớn mật lại bá đạo công kích đến, cô cảm thấy mình sắp hòa tan. Cô chỉ có thể chặc bắt được hai tay, cũng không có lực ngăn cản thân thể kịch liệt run rẩy, tiểu huyệt bị trêu chọc càng tiết ra vô số mật dịch, dính lấy ngón tay của anh.

“Thần, van cầu anh, ” Cô cũng không thể kháng cự tiếng rêи ɾỉ nhỏ trong miệng phát ra

Tiếng cô phát ra yêu kiều như loại xuân dược càng thêm kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của anh, mê luyến nhìn thân thê trắng nõn mê người của cô đang dần đỏ lên

Nhìn cô thân thể mỗi một tấc trơn mềm mê người, anh khẩn cấp muốn đem mùi thơm của cô, ngọt ngào, vẻ đẹp của cô, tất cả đều khắc vào trong chỗ sâu lòng của mình.

“Tiểu Miêu, em là của tôi, là của tôi. . . . . .” Anh giống như nổi cơn điên giải phóng mình, không chậm trễ chút nào tiến vào cơ thể cô, sau đó như dã thú đói khát từng miếng từng miếng cắn nuốt cô.

Tiểu Miêu giương đôi mắt, đón nhận anh thật sâu, tức giận, lại không che giấu được bi thương dày đặc trong đáy mắt.

Cô không cách nào dời đi.

Anh không nháy mắt nhìn đôi mắt to của cô, hai tay ôm thật chặc cô, thân thể cuồng dã ở trong cơ thể cô luật động, kéo ra đưa vào . . . .

Chặt chẽ kết hợp thân thể vội vàng giao hoan, anh một lần lại một lần kéo ra đưa vào, hưởng thụ nơi chặt chẽ cùng ấm áp của cô không ngừng đem đến cho mình bao nhiêu khoái hoạt.

Đạt tới cao trào, hai người đồng thời lên Thiên đường, ở trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ tình cảm của cả hai không ngừng bùng nổ.

“Cậu là đại ngu ngốc sao? Sách đọc như vậy chẳng phải quá nhiều?”

Tiểu Miêu ngồi ở trong sân trường dưới gốc cây đại xuân, Tiểu Kim không khách khí ở thẩm vấn cùng trách mắng cô.

Nếu như Tiểu Kim đi làm luật sư, nhất định sẽ trở thành một luật sư giỏi, người nào muốn kiện tụng nhất đỊnh cô sẽ dốc hết sức tố án giúp.

“Cậu rõ ràng thương yêu anh ta muốn chết. . . . . .”

“Không đến nổi khoa trương như vậy.”

“Đừng bỏ qua tuổi thanh xuân của mình, hãy cùng anh ta chiến đấu để có thể yêu”

“Cậu lại nói bậy nữa rồi.”

“Huống chi đối phương là thái tử đấy! Nói về gia thế có gia thế, nói về nhân tài liền không ai giỏi bằng, bàn về tướng mạo thì muốn chê cũng không thể, quan trọng hơn là anh ta về sau sẽ là chủ trường học này! Trường học mỗi tháng học phí thu được như vậy tiên vào không hết, cậu chẳng lẽ không muốn thừa cơ kéo lại vốn?”

“Vô dụng, không tới phiên tớ vớt .” Cô không để ý tới Tiểu Kim luyên thuyên vẽ cảnh tình yêu của hai người

“Uy! Con mèo ngốc, cậu chẳng phải đọc rất nhiều sách sao sao lại không biết? Bất luận kẻ nào cũng biết, ngay cả trong chỏ ở trong trường cũng biết, Thái tử là siêu cấp thích cậu, cậu …”

Tiểu Miêu liền cắt đứt lời Tiểu Kim…, “Tiểu Kim, tớ đã đồng ý với mẹ, tới Đài Bắc là để đọc sách học tập, không phải là tới để nói yêu thương , nếu như thật sự muốn yêu, tớ từ lâu đã đáp ứng Hạo ca ca.”

A! Cô không thể nói ra được, theo cô hiểu rõ Tiểu Ki , lấy sinh tồn làm mục tiêu, chỈ cần biết điều gì không đúng phải trái Tiểu Kim nhất đỊnh sẽ không bỏ qua mà phản kháng đến cùng.

“Cậu không phải. . . . . . Đang bắt cá hai tay đi?” Tiểu Kim nhìn từ trên xuống dưới, nhìn trái sang phải, rất nghi ngờ Tiểu Miêu sao lại làm ra loại chuyện đó.

Người ta hay nói nam nhân tam thê tứ thϊếp là chuyện bình thường, không lẽ Tiểu Miêu muốn chơi nổi ngược lại lời xưa, tính cưới nhiều chồng?

“Mới không có! Cậu đừng có nói lung tung.”

“Nếu như tớ là cậu, không cần suy nghĩ cũng sẽ chọn Thái tử.”

Tiểu Miêu thở dài một cái, “Đừng nói nữa, tớ hiện tại chỉ muốn hảo hảo đọc sách.”

Tiểu Kim nhìn thấy bạn không muốn nói, đành phải bỏ qua.

Tiểu Kim rất rõ ràng Tiểu Miêu không có ưu điểm lớn nào, duy nhất hết làm người khác đau đầu thì muốn đếm khuyết điểm cũng không hết

Nếu như Tiểu Miêu quyết đỊnh không nói, mặc cho mọi người ép hỏi, cũng hỏi không ra nguyên do. Xem ra là công kích không thành, cô chỉ có thể tạm thời hoãn binh bất động.

“Tiểu mèo ngốc, cậu về nhà không?”

“Chờ một chút đi! Hiện tại còn sớm, tớ tìm vài cuốn sách hay đã.”

“À! Tối nay tớ cùng bạn trai đi chợ đêm, cậu muốn cùng đi không?”

“Không, cậu đi đi, đừng lo lắng cho tớ.”

“Được rồi! Khi về sẽ mua đùi gà về cho cậu gặm.” Tiểu Kim cô cũng coi nghĩa khí nói .

“Đi mau!”

Thấy Tiểu Kim giống như một con bướm nhẹ nhàng bay về phía người yêu, a! Thật là khiến người khác hâm mộ .

Vừa nghĩ tới mình. . . . . .Tiểu Miêu dùng sức vẫy vẫy đầu: Lâm Tiểu Miêu! Không cho phép còn nhớ anh ta. Bổn phận của ngươi là hảo hảo đem đại học đọc xong, sau đó tìm một phần công việc tốt để báo hiếu cha mẹ.

Ừ! Cô thật sự là nữ nhi tốt, ba mẹ sinh ra được cô, có thể nói hai người đã tu rất nhiều phúc đấy!

Đột nhiên, cô cảm thấy trước mắt tối sầm.

Di! Trời tối sao?

Tiểu Miêu ngẩng đầu, phát hiện cũng không phải là trời tối, mà là Ngàn Thần đứng ngay trước mặt, thân ảnh cao lớn che hơn phân nửa vùng trời.

“Tan lớp, vẫn chưa về nhà?”

Ánh mắt của anh nhìn chăm chú vào cô, trên mặt lạnh như băng như cũ chứng minh mình vẫn còn rất giận cô, nhưng khẩu khí nói chuyện cũng không tự giác tiết lộ ra đối với cô đầy quan tâm.

“Một lát sẽ về.”

“Theo tôi đi ăn cơm.”

Tiểu Miêu sửng sốt một chút, nhớ lại mẹ có bảo buổi tối hôm nay biểu ca sẽ tới tìm cô, có thể còn ở nhờ một đêm, bởi vì anh ấy hôm sau muốn đi Cơ Long tìm bạn gái.

“Không được, tôi có việc.”

Cô cự tuyệt làm anh mất hứng, chân mày anh tuấn không tự chủ được nhăn lại, anh thẳng nhìn chăm chăm nàng, khẩu khí khàn khàn nói: “Tối hôm nay em duy nhất chuyện cần làm chỉ có thể theo tôi ăn cơm.”

“Anh! Anh không thể vô lý như thế .” Tiểu Miêu cất xong đồ đứng lên muốn đi, không thể nào để cho mình ở nơi này bị anh công kích.

Mà anh cũng sẽ không thể mặc cho cô lạnh lùng, nhanh hơn cô mau một bước tiến lên ngăn trở đường đi.

“Lâm Tiểu Miêu, em quên tôi đã nói gì sao?”

Cô làm sao quên, anh nói muốn cô biến thành nữ nhân cho anh tiết dục, nghe gọi phải lập tức đến.

“Thái tử, anh nếu như muốn tìm bạn gái, tôi tin tưởng có rất nhiều nữ sinh xếp hàng chờ, không cần phải cùng tôi dây dưa.”

“Tôi chính là thích dây dưa với em, như thế nào?”

“Anh sẽ phải hối hận.”

“Hối hận? Tôi. . . . . .” Anh đột nhiên im lặng , tròng mắt đen nhíu lại, sau đó lại bừng tỈnh hiểu ra, anh vươn tay nắm được cằm của cô, ép cô đối mặt mình.