Cô rõ ràng đã di chuyển hướng nằm của mình rồi, nếu chạm vào thì chạm vào xương quai xanh hoặc là cằm của cô tại sao vẫn là ngực?
Lo sợ chuyển động vừa rồi bị phát hiện nên lúc này Tạ Thu Thủy không dám lộn xộn.
May mắn thay, anh ta chỉ là đυ.ng phải một chút rồi di chuyển ra xa.
Tuy nhiên theo sự động tình càng mãnh liệt của hai người, động tác va chạm dần dần tăng lớn, Lâm Xuân Lộ ở bên cạnh cũng lay động theo quy luật, bàn tay kia cũng chạm vào ngực Tạ Thu Thủy hết lần này đến lần khác.
Tạ Thu Thủy cảm giác lỗ tai của mình đỏ lên. Lúc này, cô đã bị ép đến một góc nhỏ trông đáng thương vô cùng, chỉ có thể nghiêng người mới có thể miễn cưỡng nhường ra một vị trí, nếu là xoay người lại sẽ làʍ t̠ìиɦ huống của mình trở nên càng chen chúc hơn.
Nếu lại giả vờ ngủ, bị ép như vậy cũng sẽ thức dậy.
Chỉ là trong lúc vô tình đối phương đυ.ng phải mà thôi, kiên nhẫn một chút thì mọi thứ sẽ qua.
Theo tốc độ nhanh hơn, số lần tay anh ta đυ.ng đến cũng dần dần tăng nhiều lên. Mặc dù Tạ Thu Thủy đã cật lực né tránh, nhưng một cảm giác tê dại vẫn lan ra từ ngực cô sau những lần đựng chạm vô ý như vậy. Đầu tiên là ngực cô, sau đó mỗi cú chạm đều khiến cảm giác tê dại khuếch tán ra đến bụng, lưng, đùi sau đó là toàn thân.
Cô cảm giác được đầṳ ѵú của mình cứng lên.
Khóc không ra nước mắt.
Ai bảo cô được xem hiện trường phát sóng trực tiếp, còn bị bắt chấp nhận kí©h thí©ɧ từ bên ngoài.
“A a… Em yêu…”
Tiếng thở dốc của Trình Hiểu Lễ bỗng nhiên dồn dập hơn, giống như kɧoáı ©ảʍ đã tích lũy đến một mức độ nào đó. Hai tay của anh ta bỗng nhiên mở ra và đáp xuống ngực Tạ Thu Thủy rồi bóp nhẹ một chút.
“A… ưm!”
Cơ thể Tạ Thu Thủy đã tê rần vì bị tập kích bất ngờ và thở ra một tiếng
May mắn lúc này Lâm Xuân Lộ đang ở giai đoạn cao trào, cô ta cũng không thể kìm lại được âm thanh của mình, điều này vô tình át đi tiếng rêи ɾỉ của Tạ Thu Thủy.
Nhịp tim của Tạ Thu Thủy trở nên rối loạn.
Vừa rồi Trình Hiểu Lễ cố ý sao?
Làm sao bàn tay của anh ta có thể đột ngột bóp lấy ngực cô?
Mắng anh ta lưu manh?
Nếu lúc này cô thức dậy và nói chuyện anh ta đã chạm vào ngực mình chắc còn xấu hổ hơn so với thức dậy từ lúc đầu.
Quên đi, hãy kiên nhẫn.
“Anh Trình, không được…”
Lâm Xuân Lộ đạt đến cao trào, cô ta không muốn làm nữa.
Bỗng nhiên, Trình Hữu Lễ xoay người và đè lên cơ thể Lâm Xuân Lộ rồi nhấp nhô trên cơ thể cô ấy.
“Đừng… Ưm a…”