Chương 2

Chu Hoa Vũ thức thời không nhiều lời, y quay đầu giới thiệu với Quý Duyên Khanh sau đó ngồi xuống bắt đầu hội nghị.

Khi Quý Duyên Khanh cũng ngồi xuống, đầu ngón tay đã lạnh băng, nét mặt cậu phức tạp nhìn về phía trên, trùng hợp đối diện với tầm mắt của hắn, trong lòng căng thẳng, cậu vô thức dời ánh mắt đi, tâm tư rối bời, Tống Dương của hiện tại khoác tây trang mang sắc mặt lạnh lùng này cũng là Tống Dương mặt dày hay hi hi ha ha thuở xưa, bốn năm, cậu cho rằng mọi chuyện đã qua, nhưng hôm nay cậu mới biết được là chỉ là đang tự lừa mình mà thôi.

Mắt rủ xuống, Quý Duyên Khanh giấu hết mọi cảm xúc đi, nỗ lực khôi phục tâm trạng.

Hội nghị lần này giống y như mọi người đã suy đoán vậy, là địa ngực, nhưng không đơn giản chỉ là ông chủ lớn nổi giận, đối tác bên Grimm lúc đầu có phần không tập trung, lúc sau lại tỏ vẻ bình tĩnh tự tin, nhưng không khí vẫn rất là kỳ quái, hội nghị diễn ra trong sự lo sợ.

Đối tác Grimm bàn bạc cùng Diệu Tinh, những gì đã thảo luận trước đó cũng không có gì thay đổi lớn, hiện tại chỉ là tiến thêm một bước, nếu thuận lợi thì lần hội nghị này kết thúc là có thể sắp xếp hợp đồng để ký kết. Chu Hoa Vũ dẫn theo nhóm cùng Quý Duyên Khanh thảo luận chi tiết, đối phương đương nhiên là có chuẩn bị mà đến, hết thảy đều rất thuận lợi.

"... Được rồi, rất mong được hợp tác trong thời gian sắp tới." Chu Hoa Vũ cảm thấy không còn vấn đề gì nữa.

Quý Duyên Khanh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Đến lúc Chu Hoa Vũ ký hợp đồng.

"Tôi có chút chuyện cần nói với cậu Quý đây." Tống Dương vốn chưa từng lên tiếng bất chợt cắt ngang lời nói của Chu Hoa Vũ, hắn đưa mắt nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Quý Duyên Khanh, biểu tình trong mắt khó mà nhận ra, u ám không rõ, "Thời gian ký hợp đồng sẽ hoãn lại."

Một câu quyết định tất cả.

Chu Hoa Vũ dừng lại một chút, môi nhếch lên, "Việc ký hợp đồng không cần gấp, tôi thấy Quý tiên sinh vội vàng đến, thôi thì trước tiên cứ nghỉ ngơi rồi lại nói tiếp." Sau đó lại hỏi: "Quý tiên sinh là người Trung Quốc sao?"

"Đúng vậy."

"Vậy càng không cần vội, lần này về nước cứ đi mấy chỗ chơi thử đi, hiện tại trong nước phát triển nhanh mỗi năm một cảnh mà, à mà Quý tiên sinh xuất ngoại khi nào?"

Quý Duyên Khanh khựng lại, nói: "Năm năm trước."

Chu Hoa Vũ là người tinh ý, có thể thấy rằng Quý Duyên Khanh và ông chủ là người quen cũ, đặc biệt khi hỏi đến thời gian ra nước ngoài, ông chủ đứng bên vốn không có biểu cảm gì trong mắt lại lóe tia lạnh lẽo, y cảm thấy mình không nên hỏi tới nữa.

Cuộc họp kết thúc.

Tống Dương dẫn đầu ra ngoài, Chu Hoa Vũ cười cười đi cùng với Quý Duyên Khanh.

Quý Duyên Khanh nhìn chằm chằm bóng dáng cao lớn của Tống Dương, vẻ bình tĩnh vốn có cũng biến mất, dường như có gì đó đã nứt vỡ.

"Ba!"

Giọng non nớt dễ nghe của trẻ con vang lên, Quý Duyên Khanh nhìn sang thì thấy con trai như viên đạn bắn từ trên sô pha xuống, bước chân lạch bạch chạy về phía cậu, hai tay bụ bẫm nõn nà ôm lấy chân, ngước đôi mắt to chớp chớp nhìn cậu, trong lòng mềm nhũn cả ra.

Tống Dương ở trước cửa thang máy nghe thấy âm thanh đột nhiên quay đầu lại, hình ảnh ở trước cửa phòng họp khiến hắn đau cả mắt.

Ba?!

Quý Duyên Khanh đã kết hôn rồi?

"Ông chủ, thang máy..." Chu Hoa Vũ sửng sốt, trước nay y chưa từng thấy ông chủ thất thần như thế.

Quý Duyên Khanh xoa đầu con trai, sau đó cảm nhận được một bóng đen, ngẩng đầu lên thấy Tống Dương vừa mới đi đã quay lại, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn chằm chằm cậu.

"Ba!" Dương Bảo kéo ống quần của cậu, muốn thu hút sự chú ý của ba mình.

Tống Dương nhìn chằm chằm Quý Duyên Khanh, nhìn Quý Duyên Khanh ân cần xoa đầu đứa nhỏ, đứa nhỏ này giống như đang leo cây vậy, tấm thân mập mạp lao vào vòng tay của Quý Duyên Khanh, sau đó còn quay về phía hắn cười lộ ra một hàm răng trắng nhỏ đều như hạt nếp.

Hắn trước giờ chưa từng thấy một Quý Duyên Khanh dịu dàng như thế.

Quý Duyên Khanh tránh đi ánh mắt nóng bỏng của Tống Dương, nói với Dương Bảo: "Dương Bảo, gọi chú đi con."

"Chú." Dương Bảo nói lộ ra hàm răng trắng như nếp.

Tống Dương chỉ cảm thấy giọng nói của nhóc béo kia cực kỳ chói tai, sắc mặt càng khó nhìn.

Chu Hoa Vũ rất thích Dương Bảo, cảm thấy nhóc con cực kỳ đáng yêu, đứa nhỏ bốn tuổi,thân hình tròn trịa, đôi mắt to tròn rất linh hoạt, nó không sợ người lạ, tự nhiên thoải mái lại rất lễ phép, quan trọng nhất là rất rất đẹp.

Không phải là kiểu thanh tú và ưa nhìn, mà là kiểu một cậu bé đẹp trai tuấn tú.

Nhưng mà gương mặt này càng nhìn càng cảm thấy giống ai đó ấy nhỉ?

Chu Hoa Vũ đánh giá Quý Duyên Khanh, nếu không phải đứa nhỏ này kêu Quý Duyên Khanh là ba, Chu Hoa Vũ sẽ không tin đây là con trai của Quý Duyên Khanh.

Không giống.

Ngoại hình của Quý Duyên Khanh rất nổi bật, gương mặt thiên về lạnh lùng và thanh thoát, ngoại hình của đứa nhỏ kia thiên về rắn rỏi và đẹp trai, mắt to mày rậm.

Không giống thì không giống! Dù sao cũng không liên quan đến y, y cũng không phải là lão Vương nhà hàng xóm*... Chu Hoa Vũ đưa mắt nhìn ông chủ, lập tức sửng sốt, "Ông chủ, cậu bé Dương Bảo này trông giống cậu lắm..."