Nhà của Trần Dụ và Đỗ Tân ở cùng một tiểu khu.
Khi Trần Dụ lên năm ba cấp hai thì gia đình Đỗ Tân mới chuyển tới, cha mẹ Đỗ Tân thường xuyên không ở nhà, căn nhà rộng lớn chỉ có một mình hắn ở, toàn bộ sinh hoạt của hắn cũng chỉ có học thêm và những cuộc thi.
Sau khi Trần Dụ xuất hiện, căn nhà này ngoại trừ dương cầm cùng sách vở lạnh như băng thì đã nhiều thêm dấu vết của người khác.
Tính cách của mẹ Trần Dụ rất tươi sáng, yêu cầu đối với cậu cũng rất thấp, sau khi hai người xác định quan hệ, mỗi ngày Trần Dụ đều chạy tới nhà Đỗ Tân chơi, người đang rơi vào tình yêu cuồng nhiệt dù làm gì cũng cảm thấy mới mẻ, có một đoạn thời gian Trần Dụ thậm chí còn ngốc nghếch tới mức nhìn Đỗ Tân làm bài tập cũng có thể cười ngây ngô.
Từ khi hai người ở bên nhau số lần cãi nhau nhiều không đếm xuể, đại đa số đều là Đỗ Tân chủ động nhún nhường, Trần Dụ chuyển biến tốt hơn thì kết thúc.
Chung cư tràn ngập dấu vết pha trộn của bọn họ.
Tính tình của Trần Dụ nóng nảy nhưng cũng rất dễ dỗ, cậu có mặt buông thả không gọn gàng của nam sinh tuổi mới lớn, vớ thúi sẽ ném linh tinh, đồ đã dùng xong sẽ không tiện tay dọn luôn, thích ăn đồ ăn vặt khi chơi game hoặc xem điện thoại, ngẫu nhiên sẽ trốn Đỗ Tân hút thuốc rồi lại lén lút đứng hóng gió để cho bay bớt mùi hương, điều khiển TV đến nay vẫn còn nhét ở góc sô pha.
Tình cảm của bọn họ nhiệt ltình nhưng cũng rất yếu ớt, tự tôn khi thì rất cao, khi lại quá thấp.
Cho nên thời điểm Đỗ Tân nói chia tay, Trần Dụ không chút do dự liền đồng ý.
Trần Dụ sẽ không chịu thua, đương nhiên nếu Đỗ Tân chủ động, vậy cậu mềm lòng một chút cũng không phải là không thể, hơn nữa không phải cậu sai, dựa vào cái gì bắt cậu cúi đầu? Lời chia tay có thể tùy tiện nói ra như vậy sao?
Được rồi, cậu cũng có sai một chút.
Mà dù cậu có sai thì có thể nói chia tay chắc?
Tám giờ tối, Trần Dụ đứng ở trước cửa nhà Đỗ Tân, đầu óc toàn bộ đều là những suy nghĩ lung tung rối loạn.
Trần Dụ có chìa khóa cửa, hơn nữa lúc này chìa khóa cũng đang ở trong túi của cậu, chia đều chia đến không còn một mảnh, giờ còn cầm chìa khóa nhà bạn trai cũ là cái chuyện quỷ gì?
Tuy rằng mang theo chìa khóa, nhưng mà chia tay rồi, dùng chìa khóa mở cửa vào nhà có phải không được tốt lắm hay không?
"Lạch cạch", Đỗ Tân mở cửa ra, tóc mái hắn hơi ướt, quần ngủ màu xám dài đến mu bàn chân, hiện tại hơi hơi rũ mắt nhìn Trần Dụ, "Sao không đi vào, cậu không mang chìa khóa?"
Trần Dụ nhanh chóng điều chỉnh bản thân đến trạng thái như bình thường, đẩy vai Đỗ Tân đi vào nhà, chột dạ nói: "Ừ, quên mang rồi, lần sau trả lại cho cậu."
Đỗ Tân "Ừ" một tiếng, một bên lau tóc một bên đi tới bàn trong phòng khách rồi ngồi xuống.
Học bù vẫn luôn học ở phòng khách, bởi vì Trần Dụ không thích phòng sách, nói quá nghiêm túc, ngồi bàn học cũng làm cả người không thoải mái giống như đang học trên lớp. Tính tình của Đỗ Tân luôn rất tốt, đều nghe theo cậu, đơn giản liền trải thảm lông nhỏ ở trong phòng khách, ngồi vừa thoải mái còn ấm áp.
Sườn mặt của Đỗ Tân ở dưới ánh đèn trần có lực sát thương cực lớn, Trần Dụ quay mặt đi, chán đến chết mà lật sách.
"Tiết toán hôm nay nghe hiểu không?"
Chuyện này Trần Dụ nào có biết, cả một tiết cậu chỉ chơi rắn săn mồi, đành nói một cách mơ hồ: "Cũng tạm."
Đỗ Tân biết thừa nhưng không nổi giận, chỉ mở sách giáo khoa ra bắt đầu giảng từng điều cho cậu, công thức nhai nát lại bắt đọc lại, quá trình giải đề đi từng bước một vô cùng chắc chắn.
Giảng xong một bài đã đến mười giờ, Trần Dụ yên lặng dọn sách vở, hai người không có gì để nói với nhau nữa.
"Tôi đưa cậu ra cửa." Đỗ Tân đứng lên theo.
Trần Dụ cũng không từ chối.
Trần Dụ ở gần cửa đổi giày, Đỗ Tân đứng ở bên cạnh, trước khi đi Trần Dụ bỗng nhiên nói: "Ngày mai tôi sẽ không tới nữa."
"Vì sao?" Đỗ Tân hỏi.
"Không có ai mới vừa chia tay xong đã đến nhà bạn trai cũ học bù." Trần Dụ nhìn vào đôi mắt hắn, "Huống chi tôi cũng không thích học bù, chỉ là tôi thích học xong bài liền có thể thuận tiện ngủ lại ở đây, buổi tối ngủ chung trên một chiếc giường, ngày hôm sau có thể cùng đi đến trường."
Trần Dụ nhìn Đỗ Tân.
Gương mặt của hắn vẫn anh tuấn như cũ, mũi cao, ánh đèn chiếu xuống một bên tạo thành một bóng râm rất dài, có loại cảm giác bí ẩn mà không khiêu gợi, tất cả đều không có thay đổi, ngoại trừ cảm xúc khi đối mặt với Trần Dụ đều là bình tĩnh và lạnh nhạt.
"Chờ tuần sau thi xong rồi kết thúc đi." Đỗ Tân cũng nhìn cậu nói, "Đến nơi đến chốn."
Hay cho câu đến nơi đến chốn.
Trần Dụ nhìn hắn, đuôi mắt không hiểu sao lại nổi lên chút ửng đỏ, cắn răng nói ra một chữ "Được", cũng không quay đầu lại mà đẩy cửa rời đi.
Từ nhỏ đến lớn Trần Dụ vẫn luôn rất kiêu ngạo, tính tình ngạo mạn, tự tôn cao, chuyện này đã là sự mềm mỏng lớn nhất mà cậu có thể làm rồi, nếu Đỗ Tân không tiếp thu, vậy hai người cũng không còn cách nào quay lại nữa.