Chương 5

Mấy ngày nay bằng mắt thường cũng có thể thấy được quanh thân Trần Dụ luôn có áp suất thấp, ngay cả người từ trước đến nay không có mắt nhìn như Bánh Bột Ngô cũng dễ dàng biết việc đừng nên trêu chọc cậu.

Trần Dụ dựa vào lưng ghế xoay xoay bút, suy nghĩ có chút bay xa.

Đỗ Tân thật ra rất có trách nhiệm, chia tay cũng không hành xử giống như người bình thường, còn có thể tiếp tục làm như không có việc gì mà giúp bạn trai cũ học bù, lo lắng thành tích thi tháng của cậu không tốt, bản thân cậu cũng là kẻ đầu óc có bệnh, mỗi ngày ba lượt vội vàng lên nhà hắn tìm khó chịu.

Sau khi tan học Lâm Tự lại tới tìm cậu, nhẹ giọng hỏi: "Buổi tối mấy ngày nay làm gì đấy, gọi mày đi chơi game cũng không tới, thất tình đến chơi cũng không chơi luôn à?"

"Cút." Trần Dụ lười để ý đến gã, "Học bù."

Lâm Tự biết Đỗ Tân từ kỳ nghỉ đông đã bắt đầu chương trình dạy bù cho cậu, gã lúc đó còn cười cợt, nói bừa bãi bảo bản thân không tìm được một người đẹp học giỏi để thoát kiếp thì sẽ không mang họ Lâm nữa, lúc này nghe vậy thì ngạc nhiên: "Hai người làm lành rồi?"

"Không." Cảm xúc của Trần Dụ không tốt, liếc nhìn gã một cái, "Quan hệ học bù vô cùng thuần khiết, tao mới lộ ra một chút ý tưởng muốn tái hợp đã bị bác bỏ, mày có thể bắt đầu cười."

Lâm Tự im lặng, nghẹn nửa ngày mới nói ra một câu: "......Hai đứa bọn mày đúng là bị điên rồi!"

-

Lần học bù cuối cùng trước kỳ thi tháng, toàn bộ hành trình Trần Dụ đều rất yên lặng, sau khi kết thúc Đỗ Tân theo thường lệ đưa Trần Dụ tới cửa, giống y như trong quá khứ.

Cũng không phải mỗi lần học bù đều sẽ ngủ lại, mỗi khi đến thời điểm như này, Trần Dụ đều sẽ có chút không vui, con người khi đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt mỗi phút đều sẽ cảm thấy không đủ, Đỗ Tân đưa cậu tới cửa, trước khi tách ra Trần Dù sẽ có chút hung dữ mà đè Đỗ Tân lên cánh cửa, hơi hơi ngửa đầu, hôn từ cổ đến cằm, hung tợn mà cắn môi của hắn. Đỗ Tân sẽ đặc biệt dung túng, ôm lấy người đang giống như cún con cắn cằm hắn, trong ánh mắt mang theo ý cười.

Mà hiện tại, Trần Dụ im lặng đổi giày, mặc áo khoác, mở cánh cửa ra, quay đầu nhìn hắn: "Ngày mai chính là thi tháng."

Đỗ Tân "Ừ" một tiếng: "Thi tốt nhé."

"......." Khóe miệng Trần Dụ hơi mím, "Tạm biệt."

"Tạm biệt."

"Lạch cạch". Cửa nhà từ từ đóng lại.

-

Thi tháng tổng cộng mất ba ngày, môn cuối cùng là tiếng Anh, Trần Dụ chỉ mang theo giấy chứng minh và hai cây bút, thi xong một thân nhẹ nhõm đi ra ngoài.

"Không ổn rồi, không ổn rồi, không ổn rồi......." Lâm Tự kêu trời kêu đất, "Khai giảng ông đây mới khoác lác một trận, còn dỗ mẹ mua cho máy chơi game với mp4 mới, thành tích mà ra có khi bố và mẹ tao sẽ hợp lại đánh bẹp tao mất!"

Môn văn của Trần Dụ vẫn luôn nổi bật, môn khoa học tự nhiên lần này phát huy bình thường, không có áp lực tâm lý gì, chỉ thờ ơ lạnh nhạt nói: "Cũng không đánh chết."

"Mẹ nó!" Lâm Tự mắng, "Không phải mày vừa mới thất tình đã có học sinh giỏi hỗ trợ dạy bổ túc cho à? Đương nhiên là không giống rồi, mệt tao còn nghĩ cho mày như vậy! Tình thương của bố đây đúng là không giới hạn mà!"

"Cút."

"Nói thật nhá." Lâm Tự ôm lấy bả vai cậu, "Tối mai là sinh nhật tao, tao cố ý rủ Đỗ Tân đi, kết quả mày đoán như nào? Cậu ta thật sự đồng ý, tao với cậu ta lại không thân quen, nói là tới vì tao có mà tao tin."

"Vậy thì thế nào?" Trần Dụ ngẩn người một chút, vẫn luôn canh cánh trong lòng với việc hai lần hắn làm lơ ý muốn làm lành của mình, mạnh miệng nói, "Chia tay cũng chia tay rồi, ông đây ghét nhất là chia tay xong còn vương vấn tình cũ, không mất mặt hay gì?"

"Được rồi mày thôi đi, giả vờ cái rắm ấy, trận này người nào hồn xiêu phách lạc ai mà không nhìn ra được chứ." Lâm Tự trợn trắng mắt, "Tốt xấu gì cũng là đàn ông, chịu thua nói một câu "em còn muốn ở bên nhau" thì có làm sao? Chuyện cũng chẳng có gì lớn, so đo đi so đo lại, tao thấy hai đứa mày chính là ăn chưa đủ đau khổ, tóm lại đêm mai tao sẽ sáng tạo cơ hội cho bọn mày, không biết cố gắng thì tự nhìn lại bản thân đi."

"Nếu thật sự là duyên phận không đủ thì nhận mệnh vậy, đùi của gái đẹp mới không dễ tìm, hai cái đùi của đàn ông có rất nhiều....... À chết mọe, tao quên mất mày là gay, vậy đúng là không dễ tìm thiệt há há!"

"Cút!"

-

Sinh nhật hàng năm của Lâm Tự vẫn luôn màu mè lòe loẹt như vậy, ăn cơm hát hò uống rượu, hồ bằng cẩu hữu của gã rất nhiều, bao môt căn phòng lớn xa hoa, vừa vào cửa đã khói thuốc một mảng, chất lượng không khí giảm xuống quá mức, Trần Dụ còn chưa uống rượu đã muốn nôn ra.

Lớp hai lớp ba là anh em, một đám người gần như đều quen biết nhau, không khí náo loạn đến lợi hại, không biết Lâm Tự có dặn dò mọi người trước hay là cảm xúc của cậu đang bất ổn, vậy mà cả buổi không có ai tới làm phiền cậu, một vòng xung quanh Trần Dụ giống như chân không không có người ngồi cùng.

Khi Đỗ Tân đẩy cửa tiến vào cũng là lúc ánh đèn màu sắc rực rỡ trong phòng thay đổi làm người ta quáng mắt, khiến ngũ quan của hắn trở nên sắc bén góc cạnh, nhìn lại có chút lạnh nhạt hơn so với đám người ở ngoài.

Hắn hơi hơi quay đầu lại, ánh mắt Trần Dụ trốn tránh không kịp, trực tiếp đối diện với Đỗ Tân, trong khoảnh khắc đó cậu không biết mình có khống chế tốt được biểu cảm trên mặt hay không, đành phải che giấu mà cúi đầu uống rượu.

Mắt Lâm Tự rất tinh: "Học sinh xuất sắc tới rồi!"

"Sinh nhật vui vẻ, đây là quà của tôi." Đỗ Tân đưa quà cho Lâm Tự.

Lâm Tự nhận lấy, tròng mắt xoay chuyển: "Cảm ơn nhiều nha, biết cậu không thích náo nhiệt, chỗ Trần Dụ còn ghế trống kìa, cậu qua đó ngồi đi."

Nhất thời Trần Dụ có chút đứng ngồi không yên, bàn tay cầm chén rượu siết chặt lại, ánh mắt không chút cảm xúc nhìn qua Đỗ Tân, hắn khách khí mà từ chối lời đề nghị của Lâm Tự, ngồi xuống ghế sô pha chéo với nơi Trần Dụ đang ngồi.

Đường chéo, khoảng cách xa nhất, Trần Dụ ngẩn người một chút, trái tim trong khoảnh khắc đó rơi xuống một cách nặng nề, có vẻ biểu hiện trên mặt quá mức rõ ràng, ánh mắt khi Lâm Tự nhìn qua hiện lên chút lo lắng.

Nói thật, cho dù thời điểm trước một ngày thi tháng Đỗ Tân và cậu nói tạm biệt, cậu cũng chưa từng thật sự cảm thấy hai người không có khả năng quay lại, có lẽ là quá tự tin vào tình yêu trước kia, đêm nay thậm chí cậu còn tự tin tràn đầy mà mang theo chìa khóa cửa nhà Đỗ tân, tin tưởng định dùng cái chìa khóa này mở ra cánh cửa tràn đầy tình yêu giống như một đống bọt xà phòng hư ảo.

"Nhiều người như vậy, tới chơi trò chơi quốc vương đê." Lớp trưởng lớp ba đưa ra đề nghị.

"Được đó, tới nào, muốn chơi cái này thì ngồi ở đây, còn chơi trò khác thì sang bàn kia nhá!"

Trần Dụ lười phải chuyển bàn, chán nản mà ngồi ở bên cạnh bàn. Vận khí của cậu rất tốt, mấy vòng trước vẫn luôn không bị gọi tên.

Tới vòng thứ năm, Từ Dao bốc được lá thăm quốc vương liền chỉ vào Trần Dụ, chống cằm tò mò hỏi: "Nụ hôn đầu tiên là khi nào? Có cảm giác gì?"

"Làm ơn đi, đây là hai vấn đề rồi."

"Được thôi." Từ Dao nhún vai, "Vậy trả lời câu hỏi thứ hai."

Cách một cái bàn, Trần Dụ có thể cảm nhận được ánh mắt sáng chói của Đỗ Tân.

"16 tuổi." Trần Dụ kéo kéo khóe miệng, "Môi trầy da, cảm giác rất thú vị, tôi lôi kéo cổ áo cậu ta, cậu ta lôi kéo quần áo của tôi, kỹ thuật kém muốn chết, giống như hai con cún phát tình cắn nhau."

Từ Dao chớp chớp mắt: "Ôi trời, nghe thấy kịch liệt quá ta."

Một bàn người đều cười rộ lên, Trần Dụ cũng cười theo, chỉ có Đỗ Tân vẫn không chớp mắt mà nhìn cậu như cũ.

Lúc trước còn kiêng kỵ có con gái ở đây, lát sau liền chơi vô cùng thả ga, không khí rất phóng túng, tất cả mọi người cười vui vẻ như vậy, bao gồm cả Trần Dụ.

"Tớ là quốc vương." Một bạn nữ giơ tay lên, "Số tám là ai nào?"

"Tôi." Đỗ Tân giơ lá bài trên bàn lên.

Bạn nữ là học sinh ở lớp ba, Trần Dụ nhận ra cô, khi tan học tìm Đỗ Tân hỏi bài không ít, có dụng ý khác cũng không phải ít. Trước đây Trần Dụ chưa từng để vào trong mắt, nói cậu kiêu ngạo cũng được, tự đại cũng được, Đỗ Tân là của cậu, Trần Dụ đã từng tự tin hơn bất cứ ai về điều này.

Mặt của bạn nữ hơi đỏ lên, lấy hết dũng khí nói: "Vậy tớ liền thay mặt cho các bạn nữ khác hỏi một câu, Đỗ Tân, cậu vẫn còn độc thân chứ?"

Âm thanh huýt sáo ngay lập tức nổ tung nóc nhà, mang theo ý xem náo nhiệt không ngại việc lớn.

Đỗ Tân hơi suy nghĩ một chút: "Đúng vậy."

Trong đầu Trần Dụ rầu rĩ mà đen lại một mảng, ánh mắt trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, chén rượu "choang" một tiếng rơi vỡ trên mặt đất, nước rượu vàng nhạt chảy ướt đế giày cũng không để ý.

Lâm Tự cũng nghe thấy, theo bản năng quay đầu quan sát vẻ mặt của cậu, Trần Dụ cúi đầu ngồi ở trong bóng tối, cả người chật vật vô cùng, tất nhiên cũng không nghe thấy câu nói phía sau kia, "Nhưng mà tạm thời không tính toán tới chuyện yêu đương."

Mấy ván kế tiếp ai đến Trần Dụ cũng không từ chối, rượu phạt đều uống hết toàn bộ, nồng độ cồn của rượu trắng trong ly thay đổi liên tục, còn uống không ngừng, một bộ dạng giống như không sợ chết, uống vào mấy chén đã bắt đầu thấy sao bay đầy trước mắt.

Cho dù là ai cũng nhìn ra đêm nay tâm tình của cậu không tốt nên không ai dám tìm xui xẻo.

"Đủ rồi." Đỗ Tân lên tiếng.

"Chậc, cậu là ai chứ hả?" Trần Dụ nheo đuôi mắt, khıêυ khí©h mà nhìn hắn, gằn từng chữ một, "Ông đây muốn uống như thế nào thì uống như thế đấy, cậu quản cái quái gì!"

Đỗ Tân lẳng lặng mà nhìn cậu trong chốc lát, sau đó đứng dậy, vòng qua chỗ ngồi ôm lấy bả vai của cậu, cũng không quay đầu lại nói với Lâm Tự: "Cậu ấy uống say rồi, tôi đưa cậu ấy về trước."

Lâm Tự cũng có chút không làm rõ được tình huống giữa hai người bọn họ, ngượng ngùng nói: "À, được."

Trần Dụ say đến mềm nhũn như bùn, đi cũng không phối hợp, hùng hùng hổ hổ mà đẩy Đỗ Tân ra, ông đây cũng không hiếm lạ ngươi.

Đỗ Tân lại không dễ bị chọc giận, mạnh mẽ mà bế Trần Dụ lên, sắc mặt bình thường nói: "Đi trước."

Mọi người lúc này mới như từ trong mơ bừng tỉnh, thi nhau gật đầu đáp lại.

Trần Dụ say đến khó chịu, còn muốn nôn, la lối khóc lóc lăn lộn suốt dọc đường, tới khi đứng ở ven đường đợi xe bị gió lạnh thổi một hơi mới an phận một chút.

Cậu đẩy Đỗ Tân ra, lung lay mà dựa vào thân cây, đầu hơi tỉnh táo một chút, lạnh lùng nói: "Tự tôi gọi xe về được."

Đỗ Tân không đồng ý: "Tôi đưa cậu về."

"Không cần phải như vậy, hai chúng ta đã chia tay rồi, tôi không cần một tên bạn trai cũ đưa về nhà."

Đỗ Tân thở dài: "Em uống say rồi."

"Uống say cũng là chuyện của tôi." Trần Dụ cong khóe miệng, những suy nghĩ giấu sâu trong lòng không cần người hỏi đã tự trào ra, "Cậu không cần phải giả mù sa mưa giả bộ thâm tình. Có phải cậu giả vờ đến mức ngay cả bản thân cũng tin là như vậy rồi? Chia tay còn muốn dạy bù cho tôi chính là cậu, nói sau khi thi tháng xong sẽ kết thúc, kết quả lại tới tham gia sinh nhật của Lâm Tự cũng là cậu, nhìn tôi giống như một thằng ngu bị cậu chơi đến xoay vòng có phải rất thú vị không hả?"

Nói đến phía sau giọng nói thậm chí còn trộn lẫn một tia khàn khàn, hôm nay Trần Dụ xem như ném hết mặt mũi đời này, dứt khoát bất chấp tất cả mà hét lên, đuôi mắt cậu vì chật vật mà phiếm hồng, hung hăng thở dốc hai tiếng, nhắm hai mắt lại móc chìa khóa từ trong người ra ném về phía Đỗ Tân, cắn răng nói: "Chìa khóa trả lại cho cậu đấy, cút đi! Ngu ngốc đến mức đó một lần là quá đủ rồi, đời này ông đây không muốn nhìn thấy cậu nữa!"

Nói đến tàn nhẫn như vậy, biểu cảm lại đáng thương hơn bất cứ ai, đôi mắt hồng hồng giống như giây tiếp theo có thể khóc òa lên, Đỗ Tân thở dài khe khẽ.

"Bé yêu." Đỗ Tân nhẹ nhàng ôm lấy cậu, không màng đến sự phản kháng của Trần Dụ mà gắt gao ấn người vào trong lòng, giọng nói có chút bất đắc dĩ, "Không phải em là người muốn chia tay anh trước sao?"