Chương 6

11

"Ha ha ha, Yên Yên, cậu có thấy không? Mặt Chu Cẩm Niên lúc vừa rồi ấy, làm sao cậu nghĩ ra được chiêu này! Thật quá lợi hại nha!"

"Này có khác gì bị người ta thấy đang ẻ ngoài đường, bây giờ cả lớp đều biết cậu ta mặc qυầи ɭóŧ đỏ!"

Thấy cô bạn thân há miệng cười nghiêng ngả, tôi hơi ngượng ngùng nói: “Nếu tôi nói tôi không cố ý, cậu có tin không?”

Tôi thực sự không cố ý!

Bạn thân tràn đầy "tin tưởng" vỗ vai tôi: "Đương nhiên là tin, chúng ta là bạn thân mà~"

Tôi: “Hết cứu.”

Tôi nghĩ về điều đó, mặc dù kết quả của việc này là những gì tôi muốn, nhưng quá trình này là ngẫu nhiên.

Nhưng người nên xin lỗi thì vẫn phải xin lỗi, và quy trình vẫn phải tiếp tục.

"Anh Cẩm Niên, anh không sao chứ?"

Vừa bước ra khỏi phòng vệ sinh, tôi liền nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn dựa vào bên người Chu Cẩm Niên, muốn ôm lấy anh ta.

Nhìn bóng lưng có chút quen thuộc nha.

Đây không phải là cô bé dễ thương "Anh Cẩm Niên" sao?

“Tôi không sao.” Chu Cẩm Niên trả lời.

Khi tôi đang định đi ra ngoài, các bạn cùng lớp của tôi cũng vừa đi đến, và họ rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người bên cạnh Chu Cẩm Niên.

"Cẩm Niên, đây là ai?"

"Cậu đoán xem--"

"Xin chào mọi người, tôi là bạn của anh Cẩm Niên, hôm nay tôi có việc nên đến muộn, thật xin lỗi."

Bạn bè?

Nói vậy thì làm gì có ai không nghĩ cô ta là bạn gái đi.

“Yên Yên, sao cậu không đi ra ngoài, lại trốn ở đây làm gì?” Bạn thân tôi từ phòng vệ sinh đi ra, nghi hoặc nhìn tôi.

Tôi được tận hưởng tất cả những cái nhìn chằm chằm một lần nữa.

Tôi cám ơn cậu nha.

Sau khi Chu Cẩm Niên nhìn thấy tôi, anh ta đi thẳng tới, tôi vội vàng lùi lại: "Anh, anh định làm gì! Bạn gái anh còn ở đó!"

Anh ta ép tôi không còn đường lui nữa, và tôi trực tiếp co rúm lại trong góc.

Chu Cẩm Niên cứ như vậy nhìn tôi: “Anh không còn trong sạch nữa.”

Tôi quay đầu lẩm bẩm: “Tôi không cố ý”.

"Anh không còn trong sạch nữa."

Chu Cẩm Niên lặp lại lần nữa.

Tôi không thể thẳng thắn hơn: "Tôi biết, tôi biết, không phải chỉ là lộ ra màu qυầи ɭóŧ thôi sao? Lại còn phải lặp lại hai lần! Tôi sẽ trả cho anh tiền! Đọc một con số đi!"

“Đây không phải là lặp lại.” Chu Cẩm Niên nhìn tôi nói: “Mà hai ngày trước em đã ngủ với anh.”

Không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không, khi anh ta nói đến nửa câu sau, thanh âm liền lớn hơn một chút.

Tôi: Đây là điều đáng tự hào à?

"Kí lùm mía!"

Một âm thanh kinh thiên động địa vang lên.

Tôi ngẩng đầu lên và bất ngờ phản ứng lại.

Đằng sau, tất cả các bạn cùng lớp đều há hốc mồm nhìn tôi.

Bạn cùng lớp: dưa dưa, ăn ăn.

Đầu óc tôi quay cuồng: "Anh, anh đang nói cái gì vậy? Không phải anh đã hứa sẽ giữ bí mật sao? Nếu ba mẹ phát hiện ra thì làm thế nào?"

Muốn chết thì chết một mình đi, lôi tôi theo làm gì.

Mọi người: Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm.

12

"Chu Cẩm Niên! Nhất định là anh cố ý đúng không! Không nghĩ tới anh lại trở lên ác độc như vậy!"

"Cái gì cũng không có, chỉ là có một đống tâm địa xấu xa cho nên tôi xem thường anh!"

"Anh đang đầu tư làm cái gì? Anh thích hợp nhất bán hàng, vậy chúng ta bán đống tâm địa đó đi!"

Tôi đứng ở nhà chui bới bức tường hành lang suốt hai mươi phút.

Sau đó chọn những lời mắng chui phù hợp nhất.

"Mắng đủ chưa?"

"Dĩ nhiên là chưa đủ rồi!"

Tôi trả lời theo phản xạ.

Sau 0,1 giây, tôi quay lại nhìn kẻ chủ mưu phía sau và chớp mắt.

"Nếu em muốn mắng, em có thể mắng trước mặt tôi." Chu Cẩm Niên nói.

Tôi xắn tay áo, chuẩn bị lên: "Vậy thì tôi không khách khí nữa!"

Nếu anh ta đã chủ động dâng đến tận mồm cho tôi, thì tôi sẽ rất tiếc vì hai mươi phút vừa tập mà không mắng anh ta sứt đầu mẻ trán đấy.

Nhưng, nhìn mặt anh ta, tôi lại không mắng được nữa.

Tôi nín lặng hồi lâu, mới nói được: “Chu Cẩm Niên, anh thật sự không phải một con người!”

Chu Cẩm Niên cười gật đầu: "Đúng vậy."

TÔI:"?"

“Còn nữa không?” anh hỏi.

TÔI:"……"

Tôi chưa bao giờ thấy một người nghe mắng lại như vậy.

Tôi ưỡn ngực: "Đương nhiên vẫn còn!"

Tôi đã luyện tập hơn hai mươi phút cơ mà!

Anh ta tiến lên vài bước, đứng ngay trước mặt tôi, đặt tay lên đầu tôi, nghiêng người: “Được, em mắng đi, tôi đang nghe đây.”

TÔI:"……"

"Anh, anh đứng gần như vậy, tôi không mắng được"

"Vậy thì để anh nói?"

"Hả?"

Tôi nghi hoặc nhìn Chu Cẩm Niên, anh ta thì có gì muốn nói?

"Anh muốn giải thích những gì đã xảy ra năm đó."

Tôi đứng tại chỗ, ngây ngốc.

"Thực xin lỗi, Yên Yên, năm đó —— "

"Anh đừng nói nữa!"

Tôi đột ngột ngẩng đầu lên, cắt ngang lời anh ta.

Nhìn thấy mặt anh ta gần như vậy, tôi xoay người nắm chặt tay thành nắm: “Tôi có thể giả vờ như cái gì cũng chưa nghe thấy.”

"Thật ra cô gái kia cũng rất tốt, cùng anh rất xứng đôi."

“Lục Yên Yên!” Chu Cẩm Niên gọi sau khi tôi bỏ chạy.

Còn lâu tôi mới quay lại nhớ.