Chương 7

13

Đêm đó, tôi đã có một giấc mơ.

Giấc mơ về ngày đầu tiên khi tôi mới vào đại học, ngày mà Chu Cẩm Niên tỏ tình với tôi, và——

Ngày Chu Cẩm Niên nói lời chia tay với tôi.

Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, dường như bốn năm đã trôi qua một lần nữa.

Tôi vừa ngủ dậy, đang định đi vệ sinh thì nhìn thấy dưới đất có một cuốn sách.

Tôi nhặt nó lên và xem. “Bộ sưu tập những câu chui bậy hay nhất”?

Tôi đi thẳng đến nhà bà ngoại với đống sách không biết lấy ở đâu, một lần ở chính là kéo dài hơn nửa tháng.

Ông bà lúc đầu: Yên Yên, cháu gái ngoan của ông bà, lại đây ông bà ôm một cái nào.

Ông bà sau khi ở nửa tháng: Lục Yên Yên, khi nào thì cháu về? Ông bà muốn đi du lịch.

TÔI:"……"

Thật may mắn, tôi vẫn là cháu gái của họ.

Đêm trước khi tôi về, bà tôi ngồi bên giường tôi: “Yên Yên, con đang có tâm sự gì vậy?”

Tôi ngồi trên giường, chống cằm.

"Bà ơi, bà còn nhớ mẹ cháu không?"

Khi tôi nhắc đến mẹ, bà như trở lại đoạn ký ức đau buồn đó.

Khi tôi còn nhỏ, trong ký ức của tôi, mẹ tôi rất ít khi ở nhà, cho dù có ở nhà thì bà cũng rất bận, mỗi khi tôi muốn chơi trò gì đó, bà lại nói tôi đi tìm ông bà ngoại.

Vì vậy, từ nhỏ tôi đã không gần gũi với mẹ.

Cho đến năm đó——

Rất nhiều cô chú đứng trước cửa nhà tôi, họ mặc đồng phục, mắt đỏ hoe đến đáng sợ.

Họ nói với tôi: “Mẹ con đã hy sinh rồi.”

Lúc đó còn nhỏ, tôi không hiểu hy sinh là gì, tôi chỉ biết rằng mẹ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.

Tôi không hiểu, tôi rõ ràng không thân thiết với mẹ lắm, tại sao khi ấy tôi còn khóc lóc làm loạn?

Có lẽ là bởi vì——

Tôi đã từng thấy bà buổi đêm thức dậy đắp chăn cho tôi.

Cũng đã từng thấy bà lật đi lật lại phiếu điểm thi của tôi nhiều lần.

Cũng cảm nhận được nụ hôn của bà trên khuôn mặt đang ngủ của tôi.

Ngoài ra, bà còn thì thầm vào tai tôi: "Mẹ yêu con."

Tôi đã trải qua một thời gian dài không muốn chấp nhận sự ra đi của mẹ, và cuối cùng tôi cũng phải chấp nhận nó, đồng thời cũng biết được nguyên nhân cái chet của bà.

Mẹ chet vì cứu người.

"Yên Yên, đừng lưu luyến mãi quá khứ, mẹ con trên trời có linh, hi vọng con có thể sống vui vẻ."

Đúng vậy!

Nhưng tại sao tôi lại cứ mặc cảm mãi về chuyện này?

Ngày hôm sau, khi tôi đang kéo hành lý chuẩn bị rời đi thì có một bóng người xuất hiện ở cửa.

Tôi nhìn thấy người nửa tháng không gặp đang đứng ở cửa.

Anh ta có vẻ phờ phạc đi rất nhiều: "Yên Yên."

Tôi cười nhìn anh: "Anh kế."

Anh ngây ngốc nhìn tôi

Tôi tiếp tục nói: “Tôi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra khi đó, Chu Cẩm Niên, chúng ta hãy cứ như thế này đi, với tư cách là anh em.”

14

Khi tôi trở về nhà, bầu không khí trong nhà dường như trở lại như khi Chu Cẩm Niên và mẹ anh ta lần đầu tiên đến.

Một tháng trôi qua, vào sáng sớm nọ.

Tôi xuống lầu, rất hiếm khi Chu Cẩm Niên không ở nhà vào Chủ nhật.

"Yên Yên."

Tôi ngẩng đầu lên, Chu Cẩm Niên đang đứng ở một bên, cảnh giác nhìn tôi.

Tôi hơi khó hiểu: "Sao vậy dì."

Loay hoay hồi lâu, mẹ anh nhìn tôi: “Hôm nay con đi thăm mộ à?”

Bàn tay cầm cốc nước của tôi trắng bệch.

Thật lâu sau: "Vâng."

“Dì, dì đi với con có được không?” Cô ta nói rất cẩn thận, như sợ tôi không đồng ý vậy.

"Có thể ạ."

Hôm nay là ngày giỗ của mẹ tôi.

Một năm rồi tôi không đến, nhưng phong cảnh trên núi vẫn rất đẹp, nghĩa trang này là nơi có mọi thứ tốt nhất trong toàn thành phố, quanh năm đầy hoa và cây cối xanh tươi.

Nghĩa trang liệt sĩ.

“Mẹ.” tôi gọi.

Người phụ nữ trẻ trên bia mộ, hưởng dương 35 tuổi.

Trong quá trình giải cứu con tin, bà liều mạng cứu một cậu bé và bị bọn buôn người giet chet.

Sau đó, những kẻ buôn người châm ngòi thuốc nổ tự chế, chet hết.

"Yên Yên, thực xin lỗi."

Mẹ Chu Cẩm Niên nặng nề quỳ trước bia mộ, nghẹn ngào nức nở.

Tôi ngồi xổm trước bia mộ, nhẹ nhàng lấy khăn tay lau bụi trên bia mộ: “Dì, sao dì lại biết là cháu đã biết?”

"Là Cẩm Niên nói, Yên Yên, con đừng hiểu lầm Cẩm Niên, Cẩm Niên tuyệt đối không có ý gì khác!"

Giọng cô ta vội vàng, như sợ tôi sẽ hiểu lầm.

“Không sao đâu dì.” Tôi nhẹ giọng an ủi.

Cô ta khóc không thành tiếng: "Đều là lỗi của dì. Nếu như năm đó dì không sơ ý, một mình đi mua đồ, để Cẩm Niên ở nhà hàng xóm thì đã không xảy ra chuyện như vậy! Đều là lỗi của dì."!"

Từ lúc nào đó tôi đã biết rằng Chu Cẩm Niên là cậu bé mà mẹ tôi đã cứu——

Chắc là nửa tháng sau khi anh ấy rời đi.

Lúc anh ta rời đi, tôi đau khổ thời gian rất lâu.

Cuối cùng, tôi vẫn không cam lòng, liền tự mình đi điều tra anh ta.

Thậm chí, tôi còn đến tận nhà anh.

Ở đó tôi đã nghe thấy chân tướng của mọi việc.

"Mẹ! Con làm sao có thể tiếp tục ở bên cô ấy? Con đã hại chet mẹ cô ấy!"

Giọng anh đau đớn: “Nếu không có con thì giờ cô ấy đâu bị mất mẹ đâu!”.

"Niên Niên, mẹ xin lỗi, đều là lỗi của mẹ, đều là lỗi của mẹ! Nếu không phải mẹ bỏ đi một mình thì sẽ không như thế này, đều là lỗi của mẹ."

"Nếu có thể, mẹ nguyện chet thay bà ấy!"

Tôi đứng ngoài cửa, cũng không biết đứng đó bao lâu, chỉ nghe thấy tiếng nức nở không ngừng bên trong, cuối cùng lựa chọn rời đi.

"Niên Niên, Niên Niên, thằng bé chịu khổ hai năm rồi, là dì ép thằng bé tới đây, Yên Yên, con đừng trách thằng bé."

Tôi ngồi trước bia mộ khẽ mỉm cười.

"Dì, con có thể ở một mình với mẹ con một lúc được không?"

"Được."

Tiếng bước chân rời đi.

Tôi ngồi một mình trước mặt mẹ, từ từ đưa tay ra ôm lấy tấm bia mộ trước mặt.

Không biết qua bao lâu, một bó hoa bị rơi xuống ngay cạnh tôi.

"Yên Yên."

Tôi xoay người, nhìn người nọ, chậm rãi cười nói: "Anh đến rồi à!”

Chu Cẩm Niên dường như đã thức cả đêm, khi nhìn thấy tôi, anh ta nói: “Xin lỗi em.”

Tôi lắc đầu: "Đừng nói câu xin lỗi."

Tôi biết rằng khi mẹ tôi cứu anh ta, nhất định là không hối hận.