Chương 6

16

Vào thời điểm này trong quá khứ, ba là mặt đỏ, mẹ nên là mặt trắng.

Ba tôi vừa dứt lời, mẹ tôi đã bước tới nắm lấy cánh tay tôi và nhẹ nhàng thuyết phục tôi.

"Tiểu Du, con nói lời này thật không có lương tâm, con cũng biết hoàn cảnh nhà chúng ta mà, đòi con tiền sính lễ đương nhiên là vì lo lắng cho địa vị của con ở nhà con rể, bọn họ không chịu đưa cho con, chính là không coi trọng con! Thời buổi này có ai cưới mà không có sính lễ không, ba mẹ làm vậy cũng là vì lợi ích của chính con thôi!”

Tôi lạnh lùng cầm tay mẹ kéo ra, không muốn nói gì thêm, cũng không muốn tranh cãi, mỗi khi nghĩ đến những gì nghe được ngoài cửa 5 năm trước, tim tôi như bị xuyên thủng vậy.

Đến bây giờ, nó không còn là vũ khí sắc bén có thể hại tôi nữa.

"Ba mẹ, con gọi hai người là ba mẹ là do sự lễ phép, cũng đừng nói là vất vả nuôi lớn con. Là bà ngoại nuôi con! 5 năm trước khi con rời đi, con đã nói qua con không liên quan gì đến ba mẹ và gia đình này nữa rồi."

"Con không có ba mẹ và em gái như mấy người!"

Ba tôi bị người khác vạch trần ngay trước mặt, ông ta tức giận vứt bỏ mọi thứ trong tay, muốn xông vào đánh tôi cho hả giận.

Đúng lúc này, Lục Trí Viễn đi tới, sắc mặt đen như mực.

Tô Dao là người đầu tiên phản ứng, cô ta tiến lên với đôi mắt mở to kinh ngạc.

"Anh Trí Viễn? Sao anh lại ở đây? Anh không biết lúc anh đi, em đã nhắn tin gọi điện cho anh, anh cũng không trả lời—"

Giọng nói ngọt ngào của cô ta vang lên bên tai tôi, đồng thời cố gắng dùng tay giữ cánh tay Lục Trí Viễn, cô ta tế nhị dựa sát vào anh ấy.

Lục Trí Viễn không hề che giấu sự ghê tởm của mình, trực tiếp kéo cánh tay cô ra.

"Cút đi, đừng động vào tôi!"

Anh ấy nói xong liền nhìn tôi, vẻ mặt lạnh lùng mới bớt đi một chút, một tay kéo tôi ra sau lưng.

Nhìn thấy cảnh này, Tô Dao càng nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt ghen tị hơn, cô ta nghiến răng và vu khống tôi mà không hề nghĩ ngợi.

"Anh Trí Viễn, anh có biết chị gái em là người như thế nào không? Cô ta không vô hại như vẻ bề ngoài đâu, thực chất lại là người thích làm bậy, thích quậy phá, không sạch sẽ chút nào, cô ta không xứng với anh!"

Lục Trí Viễn rất khó chịu vì tiếng ồn ào của cô ta, anh lấy trong người vài tấm ảnh ném lên người cô ta, một tay ôm chặt tôi vào lòng.

"Ai quậy phá, ai không sạch sẽ? Nhìn kỹ lại bản thân mình đi, đừng khiến tôi ghê tởm nữa!"

Tô Dao nhìn những bức ảnh rơi trên mặt đất, hầu như tất cả đều là ảnh thân mật của cô ta và những người đàn ông khác nhau, hầu hết đều là ảnh khiêu da^ʍ cỡ lớn, cô ta vội vàng nhặt ảnh lên và giấu vào trong ngực, có chút vô lực giải thích.

"Đây, đây không phải là... tôi."

17

Lục Trí Viễn ôm tôi thật chặt, vỗ vai tôi an ủi và nhìn ba mẹ tôi.

"Vì Tô Du, cho nên tôi gọi hai người là chú dì. Đừng tưởng rằng Tô Du không có chỗ dựa, tôi có thể tìm thấy ảnh chụp của Tô Dao, vì vậy tôi đương nhiên có thể tìm được nhiều hơn."

Ba tôi bị khí thế của Lục Trí Viễn làm cho kinh hãi, vừa rồi ông ấy còn muốn dạy cho một bài học bây giờ lại lắp bắp nhỏ giọng nói.

"Cậu muốn thế nào mới tha cho Dao Dao của tôi. . . "

"Chuyển Tô Du ra khỏi hộ khẩu ngay bây giờ! Nếu không, ảnh của Tô Dao sẽ xuất hiện trong công ty của cô ta, tiểu khu của mấy người hoặc bất cứ nơi nào trong vòng chưa đầy một giờ nữa!"

Tô Dao lo lắng đến mức sắp khóc, cô ta đã kéo ba mẹ tôi thúc giục một cách lo lắng.

"Ba mẹ, mau cho Tô Du ra khỏi hộ khẩu đi, đừng để bất kỳ kẻ nào nhìn thấy ảnh chụp, nếu không thanh danh của con sẽ bị hủy hoại mất! Nhanh lên. . . "

Ba mẹ tất nhiên cảm thấy có lỗi với đứa con gái yêu quý nhất của mình nên đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.

"Được, được, chúng ta đi thôi, đi đến đồn công an làm thủ tục!"

Mấy người cùng nhau đến đồn công an, nhanh chóng làm thủ tục chuyển hộ khẩu, thấy sổ đăng ký sạch trơn chỉ có một trang, tôi cầm sổ đăng ký trên tay mà không chút buồn bã hay miễn cưỡng nào.

Ba mẹ tôi kéo Tô Dao và đứng cách đó không xa, nhìn chằm chằm vào tôi một cách tức giận.

"Tô Du, tốt hơn là cô không nên hối hận. Cô vậy mà lại tìm người đến để đe dọa em gái mình. Từ nay về sau, nhà học Tô của chúng tôi sẽ không có người như cô nữa! Cô không phải là con gái của chúng tôi, vì vậy đừng đến nhà chúng tôi nữa!”

Mở miệng đóng miệng đều nói muốn cắt đứt quan hệ, tôi cảm thấy khá hạnh phúc, không còn đau lòng như lúc đầu nữa, thậm chí còn cảm thấy nhẹ nhõm vì cuối cùng mình đã thoát khỏi ngôi nhà này.

"Cắt đứt quan hệ đúng không? Cũng tốt, dù sao các người cũng chỉ yêu Tô Dao, tôi cũng không muốn trả tiền dưỡng già cho mấy người, không gặp lại càng tốt!"

Cuối cùng tôi cũng buông bỏ được những thứ đã đeo đẳng trong lòng mình suốt bao nhiêu năm, tâm trạng của tôi vô thức trở nên vui vẻ, tự do và thoải mái.

18

Trên đường quay lại xe, tôi chợt nhớ đến con gái U U của mình và lo lắng hỏi.

"Lục Trí Viễn, anh tới đây rồi, vậy còn U U thì sao?"

Lục Trí Viễn nhìn tôi nói: "U U đang ở chỗ của mẹ anh. Ba mẹ anh rất thích con bé. Hôm đó em nói sẽ không về, anh có chút bất an nên đến đây xem một chút. Em tốt nhất nên giải thích chuyện em giấu anh đi!"

Tôi biết anh ấy muốn hỏi tôi điều gì, chẳng qua là tại sao lúc đó bỏ đi không nói một lời, thậm chí không thèm bịa ra lý do.

Bây giờ tôi đã kết hôn, tôi phải giải thích rõ ràng những gì đã xảy ra khi đó, tôi không muốn tiếp tục cãi vã với anh ấy, vì vậy tôi sẽ kể cho anh ấy nghe chi tiết những gì đã xảy ra khi đó.

"Anh không thấy Tô Dao thích anh sao, ba mẹ em bảo em đem anh nhường cho cô ta, em không muốn, cùng người nhà cãi nhau một trận, sau đó trở về thì nghe thấy bọn họ đang âm mưu trong ngày kết hôn trói em lại để gả Tô Dao qua, đến lúc đó coi như xong, cho dù anh phát hiện, mọi thứ cũng không thể cứu vãn được nữa!"

"Em không muốn liên lụy đến anh. Cho dù chúng ta kết hôn bình an vô sự, Tô Dao cũng sẽ không bỏ qua. Em không muốn một gia đình như vậy trói buộc anh. Anh không nên bị em liên lụy..."

Tôi chậm rãi kể lại câu chuyện năm đó, thấy rằng nó cũng không quá khó để nói ra, thậm chí tôi còn cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút.

Lục Trí Viễn ôm chặt lấy tôi, giọng run run: "Tô Du, em là đồ ngốc sao! Em cho rằng anh thật sự không phân biệt được hai người bọn em sao? Từ đầu đến cuối, anh cũng chưa bao giờ nhận nhầm!"

"Còn nữa, anh không sợ bị kéo xuống. Anh chỉ muốn ở bên cạnh em thôi. Ngay cả khi gia đình không phải là chỗ dựa của em, thì anh cũng sẽ làm chỗ dựa cho em. Đừng sợ, A Du, tôi sẽ luôn ở bên cạnh em!"

Những năm tháng cay đắng của chúng tôi đã được hòa giải trong thời điểm này. Ngày tôi về, anh lập tức đưa tôi đi đăng ký kết hôn.

Dựa theo lời của anh ấy, anh ấy đã đợi 5 năm, hiện tại một khắc cũng chờ không được nữa, tôi nói tôi cũng vậy!

19

Sau khi tôi và Lục Trí Viễn nhận được giấy đăng ký kết hôn, trời đã tối, vì vậy chúng tôi vội vã đến nhà ba mẹ Lục Trí Viễn để đón U U luôn.

U U từ nhỏ chưa từng có được tình thương của ông bà nội nên rất thích ba mẹ của Lục Trí Viễn, chơi rất vui.

"Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tới rồi."

Nói xong, con bé nằm trong lòng tôi, không ngừng xoa xoa cái đầu nhỏ, liếc mắt nhìn Lục Trí Viễn, thầm nghĩ nhất định phải nhỏ giọng hỏi.

"Mẹ, ba thật sự còn sống sao?"

Tôi bối rối trước câu hỏi của con bé, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, tôi gật đầu để tránh ánh mắt trêu chọc của Lục Trí Viễn.

Ba mẹ Lục Trí Viễn đều là người có học thức và tấm lòng nhân hậu, đặc biệt mẹ của Lục Trí Viễn còn là một người phụ nữ rất dịu dàng, khi biết hoàn cảnh của tôi, bà đã không trách tôi vì đã đưa con gái đi 5 năm mà còn ôm tôi vào lòng.

"A Du, từ bây giờ đây sẽ là nhà của con."

Sau đó, bà đối với tôi rất tốt, tốt đến mức Lục Trí Viễn có chút ghen tị, bà nói muốn đền bù gấp đôi tình mẫu tử mà tôi đã đánh mất bao năm qua.

Tôi biết rằng chỉ có một người mẹ như vậy mới có thể nuôi dạy một đứa con trai như Lục Trí Viễn.

Sau này lười đổi thành phố, lại trở về sống ở đây, mẹ Lục cứ ba ngày lại đến thăm tôi, vô cùng hy vọng tôi có thể sinh đứa thứ hai.

Tiểu U U thường thủ thỉ bên tai tôi nên khi tôi lại mang thai lần thứ hai, cả nhà họ Lục coi tôi như em bé vậy.

Đặc biệt là Lục Trí Viễn, thiếu điều muốn đình công để nghỉ thai sản, nhưng vẫn bị ba Lục bắt phải trở lại công ty.

Nhưng vị khách không mời mà đến đột nhiên tới, nghe nói ba mẹ đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được nơi tôi ở bây giờ, tôi đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh.

Ba mẹ tôi rơm rớm nước mắt, gần như quỳ xuống nhìn tôi, mẹ tôi bắt đầu khóc và than vãn.

"Tô Du, hãy cứu em gái của con đi! Hai con là song sinh, chẳng lẽ con nhẫn tâm bỏ rơi con bé sao?"

“Nếu con không cứu nó, nó thực sự sẽ phải dành phần đời còn lại của mình trong tù—”

Nghe tin Tô Dao bị bắt vì dùng ma túy, lại còn giúp mua ma túy, tôi cười lạnh, che bụng lùi lại một bước để tránh sự đυ.ng chạm của họ.

“Như tôi đã nói, tôi không có ba mẹ, tôi không có em gái—”

Trước khi họ có thể làm phiền tôi thêm nữa, Lục Trí Viễn đã vôi vàng chạy tới, bảo vệ tôi phía sau anh ấy.

Có vẻ như anh ấy nhận được tin tức đột ngột và vội vã chạy đến đây.

Tôi vỗ nhẹ vào tay anh ấy và lắc đầu: "Em không sao, đừng lo lắng."

Lục Trí Viễn thờ ơ nhìn hai người họ, vẫy tay gọi nhân viên bảo vệ và yêu cầu họ đuổi hai người ra ngoài.

Sau này nghe nói ba mẹ tôi bán nhà để bảo lãnh cô ta ra ngoài, nhưng tội quá nặng, không thành công, ngược lại đem tiền mua quan tài tiêu hết sạch.

Nhưng tôi không quan tâm nữa, bởi điều tôi quan tâm hơn cả là tôi đã hạ sinh an toàn đứa con thứ hai, một bé trai kháu khỉnh và giống hệt U U khi còn nhỏ.

Lục Trí Viễn hạnh phúc đến nỗi không tin mình là ba của hai đứa trẻ, anh ấy còn trẻ và có cả con trai và con gái, tất cả những thiếu sót của tuổi trẻ của tôi giờ đã được lấp đầy dưới sự nuôi dưỡng của quá nhiều tình yêu.

[Hoàn]