Chương 5

13

Theo những gì tôi biết về anh ấy, Lục Trí Viễn thực sự không muốn tranh giành quyền nuôi U U, tôi sợ rằng anh ấy chỉ ghét tôi, muốn ép tôi phục tùng anh ấy hoặc có mục đích khác.

Tôi nhìn anh với đôi mắt sâu thẳm, sự hoảng sợ ban đầu đã biến mất từ lâu.

"Lục Trí Viễn, anh muốn nói gì thì nói đi. Thực sự không cần phải đe dọa tôi bằng quyền giám hộ của U U đâu, anh muốn làm gì?"

Anh ấy dường như nghĩ rằng tôi sẽ hỏi đến, quay lại một cách chậm rãi.

"Tôi cho em hai lựa chọn, một là trực tiếp giao quyền giám hộ của U U cho tôi, bây giờ đã biết U U tồn tại, tôi tuyệt đối không thể giống như 5 năm trước!"

Tôi cảm thấy ngột ngạt và từ chối lời yêu cầu mà không cần suy nghĩ: "Tôi sẽ không chọn cái này, cái tiếp theo!"

Lục Trí Viễn nhìn tôi với đôi mắt ngày càng sâu hơn, tôi hoàn toàn không nhìn ra anh ấy muốn làm gì hay trong lòng anh ấy đang nghĩ gì.

"Thứ hai là cưới tôi! Tôi và em mỗi người lùi một bước, cùng nhau chăm sóc U U."

Sắc mặt tôi tái nhợt, toàn thân cứng ngắc, trực tiếp đứng lên.

Tôi không biết liệu anh ấy có muốn nói chuyện hẳn hoi với tôi không, nhưng tôi không thể chấp nhận điều đó!

Lục Trí Viễn thấy tôi đứng lên, sắc mặt không chút thay đổi, chỉ nhàn nhạt nói: "Em muốn đi cũng được, nhưng nếu em suy nghĩ kỹ thì đây chính là biện pháp duy nhất! Cùng lắm tôi có thể cho em thời gian suy nghĩ, dù sao tôi cũng không nghĩ em muốn U U mất đi bất kỳ ai trong chúng ta!"

Tôi thực sự đã suy nghĩ rất lâu khi quay lại, với đội ngũ pháp lý hùng hậu của Lục Trí Viễn, không có cơ hội thắng kiện giành quyền nuôi con.

Ngoài ra, bây giờ anh ấy phòng tôi như phòng sói, tôi muốn chạy cũng không được.

Nếu tôi đồng ý với anh ấy, chẳng qua chỉ là U U có thêm một người cha thôi, có người thay tôi nuôi nấng con gái cũng tốt.

Chỉ là trong lòng tôi luôn có chút không thoải mái, cũng không phân biệt được là mong chờ hay là bi thương.

Bi thương là bây giờ Lục Trí Viễn lại đang ép tôi kết hôn, nhưng đó là vì đứa trẻ, điều tôi mong đợi là cuối cùng tôi cũng có thể kết hôn với anh ấy, ngay cả khi đó không phải là tâm trạng ban đầu.

Cuối cùng, tôi quyết định đồng ý với anh ấy, vì lợi ích của U U, tôi cũng muốn cho những tâm tư thầm kín trong lòng mình một cơ hội.

Tôi bấm số mà tôi đã không gọi trong nhiều năm, nhưng không ngờ điện thoại mới reo hai lần đã kết nối rồi, Lục Trí Viễn ở đầu bên kia của điện thoại nhẹ nhàng trả lời.

Thấy tôi mãi không nói chuyện, anh mới hỏi.

"Suy nghĩ kỹ rồi?"

Không hiểu sao tôi không phát ra tiếng mà anh đã biết là tôi, tôi biết ở bên kia đầu dây, mặc dù anh không nhìn thấy nhưng vẫn khẽ gật đầu.

"Ừm, nghĩ kỹ rồi! Em đồng ý!"

14

Lục Trí Viễn im lặng một lúc rồi lập tức lên tiếng: "Ngày mai đi đăng ký."

"Không được."

Thấy tôi từ chối, anh hơi khó chịu, giọng điệu có phần giận dữ: "Tô Du, nếu em muốn hối hận, nhất định phải suy nghĩ thật kỹ!"

“Không phải hối hận, chỉ là sổ hộ khẩu của em còn ở nhà, mai phải về lấy.”

Tôi nghĩ đến những người trong gia đình đó, thật nhức đầu.

Sau khi Lục Trí Viễn nhận ra điều đó, anh ấy đã trở lại giọng điệu bình thường: "Anh sẽ cùng em trở về."

Khi tôi nghĩ đến cảnh Tô Dao điên cuồng với Lục Trí Viễn ở khắp mọi nơi, tôi làm sao dám đáp lại, thậm chí tôi không dám nói với gia đình rằng tôi sẽ kết hôn với anh ấy, nếu không sẽ có nhiều khúc mắc vô ích, nhưng nếu tôi không nói với họ, họ cũng sẽ không đưa hộ khẩu cho tôi.

Từ tận đáy lòng, tôi không muốn Lục Trí Viễn liên lạc với gia đình tôi, vì vậy tôi đã từ chối mà không cần suy nghĩ.

"Không cần, U U còn cần người chăm sóc, em tự đi được!"

Không biết anh ấy hiểu lầm điều gì, hay cảm thấy thái độ của tôi hơi lảng tránh nên không khỏi mỉa mai.

"Tô Du, tại sao trước đó anh không biết em thật sự không có trái tim nhỉ."

"Ngày mai anh đón em." Anh nói mấy chữ rồi cúp điện thoại.

Trong lòng tôi vẫn không tránh khỏi đau đớn dày đặc như kim châm.

Tôi thực sự không biết phải đối mặt như thế nào với một gia đình như vậy.

Ngay từ 5 năm trước, khi âm mưu ghê tởm của họ bị tôi phát hiện, tôi đã quyết định rời bỏ gia đình đó, nhưng sao dễ dàng đến thế? Ngay cả hộ khẩu vẫn còn ở nhà.

Tôi sợ rằng nếu Lục Trí Viễn thực sự đi cùng tôi tôi, sự việc năm đó sẽ lại tái diên, tôi không muốn trải qua nó một lần nữa, tôi sẽ không để họ phá hủy mọi thứ một lần nữa.

Sáng hôm sau, tôi thu dọn cặp sách cho U U và đợi Lục Trí Viễn đích thân đến lấy.

U U đã hai ngày không gặp anh ấy, quá phấn khích lao vào vòng tay anh và hét lên sung sướиɠ.

"Ba! Ba luyện phép thuật xong rồi sao? Cho nên ba mới tới tìm con?"

Lục Trí Viễn trêu chọc nhìn tôi, mấy ngày trước tôi còn không chắc liệu Lục Trí Viễn có muốn có một cô con gái như U U hay không, cũng không muốn cuộc sống của chúng tôi bị phá vỡ, cho nên mới coi sự xuất hiện của anh ấy là ngoài ý muốn, coi đó như là một lời nói dối đẹp đẽ với U U.

Chỉ là hiện tại lời nói dối bị vạch trần trước mặt đương sự, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

May mắn thay, Lục Trí Viễn không có ý định vạch trần nó trước mặt U U, mà chỉ nhẹ nhàng xoa đầu con bé và gật đầu.

"Ừm, ba đã luyện xong rồi! Từ giờ ba sẽ luôn ở bên cạnh U U."

Con bé vẫn chưa biết gì về tuổi tác, chỉ biết mình sẽ có ba, vui vẻ hôn lên má anh ấy, Lục Trí Viễn sửng sốt, sau đó ôm chặt lấy con bé.

Khi tôi nhìn thấy cảnh này, hốc mắt tôi không khỏi đỏ lên, tôi quay đầu lại đầy áy náy.

Có phải lúc đó tôi thực sự đã làm điều gì sai, làm tổn thương U U và Lục Trí Viễn rồi không?

15

Hai cha con thân mật một lúc lâu, tôi đưa cặp sách cho anh ấy, nắm tay U U dặn dò cẩn thận.

"Hôm nay mẹ có việc phải đi xa, tối nay hai ba con về nhà ngủ nhé? Mai mẹ sẽ về."

U U hơi do dự, nhìn Lục Trí Viễn rồi nhìn tôi, thận trọng hỏi: "Mẹ, mẹ không đi với con sao?"

Đây là lần đầu tiên U U bị tách khỏi tôi kể từ khi còn nhỏ, tôi vẫn không biết giải thích thế nào.

Lục Trí Viễn cúi xuống ôm U U, xoa đầu và nhẹ nhàng dỗ dành con bé.

"Ngày mai mẹ sẽ về ở với chúng ta. Hôm nay mẹ có chút việc phải làm, ba sẽ dẫn U U đi xem nhà mới của chúng ta nhé? Ba đã chuẩn bị cho U U một căn phòng công chúa xinh đẹp rồi."

U U còn nhỏ nên sự chú ý của con bé nhanh chóng bị chuyển hướng, tôi đã có thể dễ dàng trốn thoát và về nhà.

Trở lại nơi quen thuộc đó, trong lòng tôi vô cùng ghê tởm, nhưng tôi vẫn nhịn lại và gõ cửa.

Người mở cửa là Tô Dao, nhìn thấy là tôi, cô ta vô thức nhíu mày.

"Chị tới đây làm gì? Nhiều năm như vậy đều không trở về, bây giờ về làm gì? Chẳng lẽ chị định tới đây đòi tiền sao?"

Chống lại sự thôi thúc phải trả lời, tôi mở cửa và bước vào.

"Ba mẹ có nhà không?"

Tôi vừa dứt lời thì ba mẹ tôi bước ra khỏi phòng và hỏi: "Làm sao vậy Dao Dao, ai vậy?"

Thấy đó là tôi và cả nhà đều có biểu cảm giống nhau, tôi không quan tâm đến việc mình được chào đón như thế nào, tôi nói thẳng mà không cần ngồi xuống.

"Tôi đến lấy sổ hộ khẩu."

Ba mẹ tôi vô thức nhìn tôi một cách phòng thủ, lắc đầu và từ chối.

"Mày lấy số hộ khẩu làm gì?"

Tô Dao thêm dầu vào lửa, nụ cười run rẩy dữ dội.

"Mẹ, mẹ có cảm thấy Tô Du sắp kết hôn không, nếu không lấy sổ hộ khẩu làm gì chứ?"

Ba mẹ tôi cũng nhận ra rằng sau ngần ấy năm, tôi chưa bao giờ quay lại nên lập tức thay đổi quan điểm.

"Kết hôn cũng được, nhưng sao có thể không cùng cha mẹ bàn bạc trước? Sính lễ bao nhiêu nói chưa? Cô làm con gái kiểu gì vậy? Kết hôn cũng không thông báo cho ba mẹ cô biết sao?"

Tôi biết lần này lấy được số hộ khẩu sẽ không dễ dàng như vậy, nhưng may mắn thay, tôi đã không mang Lục Trí Viễn đến đây.

Tôi lạnh lùng nhìn họ, thậm chí còn thấy hơi buồn cười nên cười khẩy.

"Mấy người còn muốn đòi sính lễ? Vậy tôi muốn hỏi mấy người định cho bao nhiêu của hồi môn?"

Ba tôi nghẹn ngào, ông ta tức giận đến mức chỉ vào mặt tôi và mắng mỏ: "Tô Du, lương tâm của mày có bị chó ăn không? Bọn tao đã làm việc chăm chỉ để nuôi dạy mày, mặc dù bọn tao không có con trai, nhưng tương lai bọn tao sẽ để lại tiền cho Dao Dao. Vậy mà mày còn muốn tiền hưu trí của bọn tao à?"